Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

THOÁNG RỪNG

bóng người như vệt đen dán trên mặt đất
những khuôn mặt lấm lem hốc hác
cắm lên đồi khát vọng hiện tại tương lai
amí ama khó nhọc vung cuốc lia sà gạc vào nỗi đau nỗi nhớ
đất vỡ, cây cỏ đứt lìa, ruột gan rời từng khúc

amí ama không nghe đại ngàn hát
không thấy trầm mặc núi rừng
những qủa đồi trống trơ lăn giữa lặng im ngơ ngác
rừng đi về đâu, buôn làng chênh vênh đồi dốc
muông thú đi về đâu, gió thổi qua quặn thắt
khung cửa ô nhà dài ngắn lại
con suối mùa khô không nước chảy
câu ay ray khắc khoải

có thể, những cánh rừng không chịu sự đổi thay
càng già nua càng hoang vu càng huyền diệu
đời du canh du cư mấy ai thấu hiểu, amí ama kinh hãi nỗi thiếu rừng
đau thương không chảy thành dòng nước mắt, vấn vương
để đời sau không biết rừng thần thoại

ama khua chiêng, tiếng ngân không vọng lại chảy trên đồi khô khốc
đêm rượu cần không nghe rạo rực nối vòng xoang, thiếu lửa than bập bùng
linh hồn rừng ở đâu im bặt
nghe âm thanh gõ vào lòng nhói buốt
rừng ra đi
buôn làng ở lại

sự tồn tại trên mảnh đất mất rừng chỉ là cái xác
vật vờ
nổi trôi
dạt vào khoảng không mặc định
cái thức chìm giấc ngủ
nhộn nhịp, xô bồ trên rừng thiêng một thuở

khuôn mặt hiền khô còn sót chút hoang sơ
trầm tư nghe tiếng rừng trên đồi gió hú
nghe nổi giận rừng ngàn năm trở lại
già làng ngậm thuốc rê, mép nhả khói lờ mờ trước mặt
lưa thưa bước chân trần, cầu thang xù xì không mòn nhẵn
trống vắng cái nhìn phía trời xa


Sài Gòn, ngày 09 tháng 11 năm 2016

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2016

TRĂNG VỠ

sự hỗn loạn vật thể xung quanh
sức hút mặt trăng ngày càng lỏng lẻo
trăng chóng mặt chao đảo không đi theo qũy đạo thường tình
không gian bồng bềnh
trăng rơi
va đập tự do
vỡ

trăng vỡ náo loạn vũ trụ
mảnh vụn bay lơ lững trên bầu trời
khoảng sáng xen khoảng tối
rối loạn phía bình yên hoảng sợ nơi tội lỗi
những hành tinh rùng mình nhìn trăng rơi
thảm họa rung chuyển trời đất
màn đêm mất ánh sáng
vũ trụ mất hành tinh
nỗi buồn có nguy cơ không gian tan rã
tồn tại không còn nữa
mông lung
nhận ra lợi hại tương tác

trăng vỡ từng mảnh rơi xuống đất
mảnh lưu dấu vết chú cuội cười lẫn vào dòng người đông đúc
mảnh thướt tha bóng dáng chị hằng chia vẻ đẹp
mảnh gốc đa, con trâu, cắt cỏ lang thang đậu trên vai nhà nông lam lũ
đêm trung thu không còn trăng nữa
trẻ đốt đèn tìm ánh trăng vỡ
mà hư vô thì không biết trả lời

trăng vỡ rồi
bao lớp người tiếc thương đêm trăng dịu dàng như lụa trên mặt đất hiền hòa, nhìn đàn em ngây thơ phá cỗ, nhìn mọi người mê mãi ngắm trăng, nhìn trăng soi đáy nước, nhìn con cá đớp
bao lớp người sẽ làm quen đêm không trăng, nhìn nhau trong hình dung tưởng tượng, nhìn ánh sáng con người giăng mắc đầy đường, nhìn ánh sáng không tự nhiên tươi mát, nhìn chói mắt chai lì phản xạ
mọi thứ trở thành quen. con người thích nghi đêm không trăng, nghe tiếng côn trùng khua dễ sợ, gặp bóng người cứ tưởng bóng ma, gặp giả dối tưởng là sự thật, nghe tiếng cười màn đêm man rợ
ai khóc về trăng vỡ, thương tiếc vô cùng nhưng không rơi giọt nước mắt, khi thương người không tiếc một giọt trăng
trăng sáng mênh mông như thế, bể rồi không biết đi đâu, để đời trước để đời sau để ngàn đời tiến hóa, tìm trăng còn khó hơn tìm kim đáy biển
mất mát tự nhiên là mất mát vĩnh hằng, mất cái quên cái nhớ. mất vô hình hữu hình
trăng đâu biết một ngày như thế


Sài Gòn, ngày 15 tháng 10 năm 2016

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2016

YÊU THỜI @

“trâu tìm cọc” xưa rồi
“cọc tìm trâu”, thời @ thẳng tưng minh bạch
thời @ sao mà thích, hic hic…

em tự do đi tìm tình yêu
nói những lời bao đời kiêng kị
xa gần và sát nút
khoác tay nhau đi giữa chốn đông người
những con mắt tò mò
những con mắt tròn xoe
những con mắt sẻ chia
thoảng qua em cảm nhận
bỏ vui buồn một bên đi với yêu, hãnh diện

em nhắn tin xem phim, cà phê, nhậu…
hồn nhiên cười tít mắt
chẳng biết yêu sẽ đi đến nơi nào
thành phố điện sáng trưng heo hắt ánh trăng sao
nhạc xập xình còn tai đâu nghe sáo diều bay bổng
cái yêu thuở kín vắng
trở ngại xa dần

em không bó mình trong cái khuôn chật hẹp
rực rỡ hấp dẫn
tràn trề quyến rũ
tạo hóa và cha mẹ đã cho em như thế
nên dại gì giấu kín đậy che
không có nghĩa em hư
chính em đang có giá
mắt em cười lóng lánh dọc đường yêu

yêu nếm trải ngọt ngào cay đắng
không thích thì em bye vậy
nặng nợ làm chi mệt mỏi cõi lòng
đường ấy, đừng nghĩ em nằm không
yêu quấn quýt bờ vai mái tóc
cuồng nhiệt và dại điên
yêu, yêu ơi, đừng bỏ đi xa nhé

em không phải mẫu người lắm lời chanh chua
là năng động đổi mới và mở cửa
khù khờ ơi, đừng bám theo nữa
thôi nhé lần này vòng tay anh nồng nàn
cuốn hút

em đã cho bao mối tình tuột dốc
nhìn gót chân thon thả đầy gai
chưa kịp đạp đã đau yêu biết mấy
đừng van nài
đừng bảo mẹ cha em
nói hộ
trời đất ơi, yêu sao mà ngố

em kiêu sa đi giữa đại lộ yêu
và đang phiêu trong chuyện tình nồng cháy


Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

GIÓ THU

gió không còn đủ mạnh
lang thang lối thu về
gió chớm vàng vào ngõ
héo lối mòn ngày tháng em qua

anh vô tình nhặt được ngọn gió
cầm trên tay nghe tiếng thầm thì
gió tan vỡ
trôi theo chiều mùa thu đang đi
trôi theo tiếng chuông chùa buông nhịp
anh bước trên cánh đồng xao xác

gió thu rơi trên lá cây ngọn cỏ
gió thu buồn trong giấc ngủ
gió không ru trời xanh hoang mang
anh không hay bất chợt tự tình
mong manh gió
vô hình đứng tim

gió phân khúc bốn mùa trời đất
gió căng đứt nắng vàng
hai chiều thời gian
giao mùa
thu rắc lên màu xanh biến sắc

gió chia tay khoảnh khắc
rụng từng giọt không gian
chia tay em một ngày dang dở
sao nghe lòng lan man


Sài Gòn, ngày 28 tháng 9 năm 2016

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2016

NỤ CƯỜI KHÔNG HỒN NHIÊN

anh hỏi em, sao nụ cười không hồn nhiên
nụ cười em va chạm cuộc đời méo mó
nụ cười em va chạm anh đau bờ môi máu chảy
nụ cười em va chạm em bầm dập
nụ cười em va chạm nụ cười trắng phớ giữa nắng trời gay gắt
xin anh đừng hỏi em về nụ cười ngày mai nữa

em tung tóe nụ cười năm tháng
không bằng nụ cười thầm lặng em trao cho anh
đôi môi nồng thắm trộn vào nhau tìm si mê bí ẩn
tìm cả sự lẫn tránh
nụ cười anh trên mọi nẻo đường
cái hôn mang nụ
cười
vỡ trong lòng em choáng váng

tổn thương em trong mỗi cuộc chơi thả vào không gian tan biến
em muốn tìm lại tìm mãi âm thanh đã mất
âm thanh khó nhọc âm thanh hạnh phúc rơi
vỡ
âm thanh khổ đau và em khóc từng giọt nước mắt
nhòe khát khao đọng nỗi đau thương

em tìm kiếm nụ cười tươi khoảng không chưa nhìn thấy
nụ cười vừa hé mở trên môi đã héo
khô
tháng ngày nứt nẻ buồn vui tẻ nhạt
ở đâu nụ cười sung sướng
ở đâu nụ cười đắng cay
bờ môi em uể oải giăng mắc trò đùa
vòng tay anh đóng băng giữa biên độ ấm lạnh

anh ơi, có lẽ em phải giấu nụ cười
anh đừng trách em vô tâm xa lánh
đời con gái em ngắn
lắm
nụ cười có phải bán mua
nụ cười có phải được thua
em giữ nụ cười trong lòng nên không hồn nhiên
là thế


Sài Gòn, ngày 17 tháng 9 năm 2016

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2016

EM Ở NGOÀI TRÁI TIM ANH

trái tim thanh xuân đang dồi dào sinh lực
đập liên hồi giữa muôn loài hoa
tim ơi, đập khe khẽ, nói nhẹ ru cánh bướm đi qua
trời nắng nung chảy mùa hè
trời rét buốt co mùa đông
anh đi giữa hai mùa trắng tay, tim đập suông khát khô tận đáy
mắt vô duyên chưa tìm được nguyên do mang về thao thức

trái tim ơi, ròng rã co đập có mệt mỏi không
anh nói văn hoa lẽ tự nhiên, vô thức
chưa chạm được em nói chi hòa quện trao nhau
đứng tận đẩu tận đâu, xa ngái, cách ngăn, đầy trở ngại
tiếng tim anh bên phải hay bên trái em chẳng bận tâm
em đứng ngoài vòng anh đưa hồng cầu đi nuôi sự sống
nghe thình thịch kí sinh ngày cũ
em quyến rũ làm con mắt nguyền rủa trái tim

trái tim có đớn hèn rêu rao khua nhịp đập
mà không đủ cái tình dẫn dắt nỗi chờ mong
hay là anh đang luân chuyển dòng máu khác
mặc tim anh cứ đập hoang vu
em ở bên ngoài tự do vùng vẫy 
không hẹn, không nhận lời, tự tin ngoan cố
giẫm lời nguyền đến đường biên chân trời chưa phân định

con đường đến trái tim anh dù trong gang tấc
em chán khi mình bị ép buộc bước vào trong
em sẽ ngợp thở mỗi khi tim anh co bóp
em không đi đến cùng dẫu ngực anh rộng mênh mông
em bé nhỏ, ngang tàng, thích vu vơ tim anh không có
thích hạt bụi, cỏ cây, nắng gió, tiếng kêu ngồ ngộ
anh không chịu nỗi sự giễu nhại tục tằn người đời lảng tránh

anh nói hoài bản chất trong sáng tình yêu
em bổ bả bên lề tấm thân rừng rực
phát âm sai ngữ pháp, sau dấu chấm không viết hoa,
không viết hoa khi xuống dòng, không viết hoa tên anh nốt
anh vẫn là người tốt thoải mái trên nhịp đập thuộc làu
em không xấu thêm yêu đương đường đột ngoài trái tim anh


Sài Gòn, ngày 11 tháng 9 năm 2016

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

CÁNH ĐỒNG

cánh đồng rộng đến phía nghe
dài tan vào không khí
cỏ cây say sưa dính chặt cái nhìn
cánh đồng giấc mơ ru ngày tháng
bờ môi nâng đỡ không cảm giác ưu phiền
nghe tiếng miền phiêu lãng

những bước chân lội trên cánh đồng khô nẻ
heo may săn tróc làn da nứt luống cày
mưa nín thở tìm đường tháo chạy
cánh đồng nặng hơn sức tưởng tượng con người
ghì chặt, bật từng giọt mồ hôi trên đất bùn chua mặn
giành giật may rủi, giữ lấy nụ cười
màu tươi xanh nảy lời ca tiếng hát
màu úa vàng lấp vùi bậm chặt

cuốc cày lõm bõm trên cánh đồng chưa kịp rơi
bờ môi níu giữ bài ca lao động
cánh đồng tạp nhàn nhạt
rục rịch thay đổi màu bùn hơi đất
âm thanh lanh lảnh đi xa
môi son quện ráng chiều vàng vọt
chìm trong màu tím hoàng hôn

con chim bay chưa kịp đậu xuống cánh đồng
thấy bờ môi hình trái tim quyến rũ
cánh đồng thức cả ngày lẫn đêm không ngủ
giữ từng vạt nham thạch trào phun, dày công tạo dựng
chim chỉ biết mang tiếng hót, rơi lời nói thuở nào
đôi cánh xụp xòe trời cao rộng

cánh đồng thu hoạch chắc lép
nông dân thật thà thích mùa vàng thóc thật
nhìn cánh đồng sắp rớt, cuốc đất be bờ,
đụng nỗi âu lo, cất tiếng hò bờ môi da diết


Sài Gòn, ngày 03 tháng 9 năm 2016

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2016

LẮNG ĐỌNG

em đem tiếng cười thời gian thả vào không gian
từ khi còn chúm chím trên môi đến khi vỡ ra không khí
phía bên kia lắng đọng bờ suy nghĩ
một thông tin truyền từ một trái tim
đến một trái tim cằn khô trơ đáy
trái tim cựa quậy, đập rung mảnh vụn tâm hồn
đập nghiêng phía em cảm thức bồn chồn

tiếng cười em vô tình hay hữu ý
nở chồi nụ sắc màu trong buổi ban mai
kéo dài đến hoàng hôn đêm tối
còn lại âm thanh lay động khoảng không trầm bổng
từng giọt tàn phai từng giọt ngưng tụ
thành tiếng lòng khâu vá rạn nứt con tim
hàn gắn, se duyên nỗi niềm lang thang vô tận
em là sự bắt đầu của tất cả lặng im
trở nên vu vơ, ngớ ngẩn, si tình

em bện sợi dây thời gian đủ mềm buộc chặt
em gieo tiếng cười đủ làm giấc ngủ triền miên thức
hãnh diện nghe không gian chuyển động quanh mình
tay êm ái ôm lòng tinh thông nóng hổi
phía ấy nơi này rạo rực
tiếng thời gian ngắn bằng câu đối thoại
vòng tay không gian khép thành điểm hẹn
em không nghĩ gì ngoài hạnh phúc

em thật sự chán nản đi cùng thời gian dài loằng ngoằng vô bổ
em vô cùng buồn đi đứng trong không gian lễnh loãng
khi đó điểm rơi
tiếng nói cười tán loạn, bàn tay thô ráp, xù xì
em nhắm mắt bỏ đi không nghoảnh lại


Sài Gòn, ngày 01 tháng 9 năm 2016

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

ĐỒNG QUÊ

Đường làng chạy thẳng
ra đồng
đi qua năm tháng gieo trồng
lên xanh
bàn tay chị
bước chân anh
cày bừa cấy hái làm thành
đồng quê

Nhọc nhằn
mùa úng chiêm khê
cháy trong khô hạn
bộn bề xóm thôn
bơi ngang lũ lụt
chập chờn
đi tìm hạt thóc mất còn
trên tay

Nghe trong tiếng lúa
chiều nay
xa gần thấp thoáng đường bay
cánh cò
nỗi lòng ai chẻ
ai bo
thấp tha thấp thỏm đợi chờ
xanh tươi

Đồng quê thưa nhặt
tiếng cười
xô nghiêng ruộng lúa
lòng người chênh chao
âm thanh dội đến
nôn nao
cào cào châu chấu
búng vào không gian

Đường đi hạnh phúc
gian nan
đôi bên mướt mát
ngập tràn lúa xanh
buồn vui rơi giữa
đất lành
tưới lên đồng lúa nở nhành
tin yêu


Thanh hóa, tháng 8 năm 2016


Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2016

GẶP LẠI THỜI GIAN

thời gian lưu bóng hình chìm sâu đáy mắt
cất báu vật vô tình lãng quên
nhìn con đường nỗi niềm em đi mãi
từng mảnh thời gian rời rạc, rơi
nhịp đập không thấy bước chân
quên thường tình xa nữa
bầu trời riêng không có người xưa

dáng thân quen ào ra từ sâu thẳm
không tin sự thật đột ngột, ngỡ ngàng
mắt nhìn xa xăm bờ mi chớp chớp
em không nói nổi một câu rành rọt
âm thanh lâng lâng ngập tràn cảm xúc
đôi bàn tay nắm chặt hơi ấm đan xen

một thoáng, thời gian quay trở ngược
nói ước mơ gần và đường dài xa ngái
nói điều ngập ngừng tự hiểu
bất chợt, bối rối trước bạn bè
lòng vẫn còn bí ẩn chưa kịp nói ra
vội vã chia tay mang theo lưu luyến
cơn mưa dầm chưa ngớt lê thê từng giọt

em đi rồi khoảng trống rộng thêm
mỗi lần bước chân trên con đường gấp khúc
thấy một phần khuôn mặt thuộc nhau
thấy đoạn thời gian trước trẻ hơn thời gian sau
em nhớ qúa vãng
âm thầm buồn vui cười khóc
muốn bẻ cong thời gian về ngày ấy…


Sài Gòn, ngày 28 tháng 8 năm 2016


Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2016

TIẾNG CÓC KÊU

“Con cóc là cậu ông trời”
nghiến rằng ken két giữa đời nhiễu nhương
trời cao chẳng ngỏ lòng thương
mưa buồn tránh mặt mở đường nắng bay

Cóc kêu rát họng, điếc tai
nóng thiêu đốt, cóc nằm lay gầm giường
đời thừa no đủ tai ương
tiếng kêu thất lạc biết phương nào tìm

Trời kia, mưa vẫn lặng im
cóc đành bất lực nổi chìm tiếng xưa
không gian nóng bỏng đung đưa
châm vào mây trắng cháy xua ráng chiều

Bụng co thắt tiếng cóc kêu
âm thanh chứa chật túp lều, vila
sức căng bề mặt vỡ ra
nghe trong hỗn loạn tiếng va đất trời

Thế rồi, mưa vẫn không rơi
vẫn khô khát vẫn mồ hôi đầm đìa
cóc buồn tâm sự sẻ chia
vướng từng bước nhảy đứt lìa, hụt hơi

Cóc kêu kêu đến tả tơi
cao xanh không thấu bằng lời nói suông
đôi khi trọc giận, trời buông
nước mênh mông ngập trần truồng cóc trôi


Sài Gòn, ngày 27 tháng 8 năm 2016

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

HỒI ỨC

mọi thứ đã lùi, vùi sâu, chôn chặt
không muốn nhắc một phía nghoảnh mặt đi
tự nhiên xa, suy nghĩ đẩy hết đà
có vẻ như đang diễn ra điều gì tội lỗi
bóng tối trồi sụt giữa ánh ngày
trời không chăm đám mây gầy rộc
đất không nuôi khói trắng bay nghi ngút

một ngày, bàn tay gõ nỗi đau
câu chữ viết ra bật lên tiếng khóc
chồng chất trang viết phủ bụi đời người
trước mặt dấu chấm than, chấm hỏi
dấu chấm đấm bầm thịt da
lằn sưng rơi tuột kẽ tay
thành bụi nhân gian cay mắt

câu hỏi lăn giữa tiếng cười chua xót
nơi hân hoan chào đón
nơi kìm nén ngấp ngoải, thở than
tiếng số đông trốn số dư ít ỏi
cố được bình yên
âm thanh kinh hoàng vọng lại
ngổn ngang phép tính không đơn thuần số học

cây ra hoa đâu phải đến kì làm vài nhát cuốc
đâu cứ cắm vào bình hoa thêm màu tươi đẹp
lời đầu môi sao vá lành nước mắt
tiếng hô vang chẳng bịt được đổ bể thời gian
hồi ức giật mình tan loãng


Sài Gòn, ngày 10 tháng 8 năm 2016

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

NGHE CHIM HÓT GIỮA LÒNG THÀNH PHỐ

cứ tưởng về thành phố thì không nghe tiếng chim
suốt ngày bốn bức tường xi măng cốt sắt
sống giữa nhiều người không quen biết
ra đường chen chật
ngột thở nhớ vu vơ

tiếng chim
hót trên mái nhà ta
trong nỗi bất ngờ
tiếng nhặt thưa luồn qua ô cửa
xốn xang tràn vào ta vui qúa

những con chim mỗi sáng bay về
mang tiếng hót đậu trên nắng gió
làm mềm bê tông
bầu trời dịu êm
thành phố có thiên nhiên chia sẻ

thảnh thơi nghe tiếng chim
bình tâm giữa phố phường sôi động
chim đâu biết ta buồn ta vui mang về tiếng hót
chim đâu biết ta khó nhọc tiếng hót càng hay

nhà ta có tiếng chim
thành phố có tiếng chim
nghe tiếng hót nôn nao đến lạ
một thoáng hoang sơ
mọi lo toan thường ngày lắng lại

ngày nào chim chưa bay về nhà ta
vắng tiếng chim lòng ta trống trải
chuyện gì
chim ở đâu
ta đang lo thì tiếng hót ùa vào
chim cũng nhớ ta đáo để

sáng trong lành
tiếng chim hót ở nhà ta giữa lòng thành phố


Sài Gòn, ngày 12  tháng 10  năm 2014


Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

TẢN MẠN NGÀY KHAI GIẢNG

cảm xúc không còn thăng hoa rạo rực khi tôi cắp sách đến trường
nhưng rờn rợn sau gáy điều thiêng liêng ăn sâu trong tiềm thức
học trò mỗi thời mỗi khác, vẫn là đứa trẻ đến lớp học điều tốt đẹp
giải bài toán, làm bài văn, đam mê ẩn hiện
thầy trò lặng thầm nuôi ý chí lớn lên
mang vinh quang cho tổ quốc giữa cái nhìn nể phục
tiếng cười trong nước mắt
tiếng khóc như tiếng trống khai giảng hồi hộp
triệu triệu học sinh là triệu triệu ước mơ
dồn về một ước mơ cả dân tộc khao khát

tiếng trống khai giảng thúc dục nghe áp lực, phân vân
đất nước hiếu học, “địa linh nhân kiệt” và “rừng vàng biển bạc”
sao sự sống, con đường đi lên còn ngờ nghệch thế kia
nhìn bạn bè năm châu không dám ngẩng đầu
câu hỏi không một sớm một chiều trả lời thỏa đáng
lòng đầy tâm trạng
tri thức được hiến dâng hay cứ vật vờ
mai một giữa cuộc đời xô đẩy

có một điều đáng buồn tự hỏi “bao giờ trở lại ngày xưa”
đánh mất niềm tin nghe tiếng trống khai trường lạc lỏng
mặc bề ngoài sôi động khi con chữ đòi sáng tạo, tìm tòi
thầy cô hết thảy vì học sinh trong lòng mếu máo
con chữ bán mua nhảy múa giữa chợ trời
tiếng trống khai giảng điểm buồn ơi!

trò giỏi đua nhau thi vào trường kinh tế
trách gì ước muốn kia khi cuộc sống thúc dồn
chả lẽ cứ ngồi nghe giáo lí suông
thân quăng quật trong phòng thuê, quán trọ
học sinh xuất sắc, thông minh
tìm học bổng, học thành tài ở nước ngoài sinh sống
hàng năm văng vẳng bên tai trống khai giảng ngày 5 tháng 9
thoáng chút buồn đau thế sự

ngày khai giảng, cái sự học, nguyên khí quốc gia
bay vút lên từ mái trường giữa sắc màu rực rỡ
âm thanh trầm bổng bảo hòa trong gió
cây bàng đứng nhìn trời đã cuối mùa thu
thấy lá rơi tản mạn

tiếng trống khai giảng có trong tôi trong bạn
hơi thở học trò ùa về cảm giác bâng khuâng
ngày khuôn mặt hồn nhiên, trong sáng
viết lên trang giấy trắng con chữ xinh tươi


Sài Gòn, ngày 05 tháng 9 năm 2016

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

LẢNG TRÁNH

khi trở ngại được gỡ bỏ một bên
em hồn nhiên tươi trẻ
câu chuyện trượt lối mòn thiên hạ khen chê
đánh gục con mắt thòm thèm giả vờ cao đạo
em đứng trước mọi người tạo nên giông bão

em gọi thẳng tên sự việc chẳng úp mở ngại ngùng
thứ xa xưa loài người để tự nhiên
gần gũi phong sương hoang dã
sao giờ trở nên xa lạ
che đậy dục vọng khát khao
em vô tình trở thành niềm ao ước

khi bên em bao si mê ngu dốt
bao nhiêu thông minh sáng suốt vùi lấp dưới vực sâu
đến một tiếng yêu cũng câu còn câu mất
đến một từ ghét cũng thở gấp gáp hụt hơi
người ơi, câu cũ mèm lí sự
ngoan ngoãn nghe em bấm bụng đứng lên
áo mũ xênh sang “lời vàng thước ngọc”

sau cái mất, cái mất nào đau nhất
từ cái gọi bền chặt con người cố gượng gạo dựng nên
từ cái vững bền tạo hóa truyền từ đời này kiếp khác
thiên nhiên chọn lọc em thừa hưởng thân phận nhỏ nhoi

em xin hỏi một câu thường thôi
đứng trước em thèm khát gì muốn nói…


Sài Gòn, ngày 09 tháng 8 năm 2016

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2016

GIỌT NẮNG GIỌT MƯA

nắng xuyên thấu bầu trời ánh sáng
con mắt nhìn bí ẩn ngày đêm
trong sáng tối giăng ngang giăng dọc
khoảng cách thôi miên cái nhìn ma quái

đi rộng dài mưa nắng tưởng tượng vô cùng
tiếng kêu mất âm thanh trong lòng sâu thẳm
trạng thái giới hạn không trọng lượng
trôi trong vũ trụ chiêm nghiệm cảm giác
chín tầng mây không tương tác

giọt nắng giọt mưa không thừa nhận rơi tự do
mưa bất tận giữa ầm ầm sấm chớp
nắng mênh mông đổ đầy hố đen
đọng thành nước chát mặn thời gian
thiên nhiên tỏ mờ nóng nguội
mưa nắng cổ xưa
nước lửa hiện tại

giọt nắng rơi ngoài bầu trời
giọt mưa rơi ngoài mặt đất
khác biệt miền thời tiết biến động khôn lường
có thể một vụ nổ không gian
tùy thuộc sự trái ngược giọt nắng giọt mưa
những đám mây ngơ ngác
những đám mây lững lơ

trời hỏi mặt đất, có mưa
đất hỏi bầu trời, có nắng
câu hỏi cay đắng pha mãi vào không gian không loãng
pha vào ngọt bùi chưa thấy dịu êm


Sài Gòn, ngày 08 tháng 8 năm 2016

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

NHỚ RỪNG

những khu rừng trầm mặc hàng trăm năm hàng nghìn năm
như lá phổi xanh giữa đất trời
làm tươi mát mùa khô khốc liệt
giao hòa giữa con người với thiên nhiên
rừng lớn lên cuộc đời lớn lên tầng tầng lớp lớp

những thân cây hai ba người ôm
ngước mắt nhìn ngọn vút lên vời vợi
tán xòe bóng trùm bối rối
đàn chim đậu lung linh
bầy thú đi xào xạc
tia nắng xuyên huyền thoại hoang sơ
hết bất ngờ lại bất ngờ thảng thốt
cây bên cây kể câu chuyện cổ tích
về rừng xanh và chúa sơn lâm

những thân cây nhỏ hơn
đứng bên cạnh cây cao bóng cả
kết thành rừng trùng điệp nhấp nhô
ngăn những trận bão lụt năm xưa
một sớm mai thức dậy
thấy rừng rách ít nhiều nghiêng ngả chở che

nói về rừng là câu chuyện lê thê
không có điểm đầu mà cũng chẳng còn điểm cuối
vì rừng ơi bị đốn ngã giữa chừng
cái thời rừng nghe tiếng nói oang oang
cái thời rừng nghe tiếng máy ầm ầm
ủi húc cưa gạt nhổ cây già cây non không thương tiếc
rừng bị cuộn tròn tấp đống thành bờ lô
phun xăng tưới dầu đốt rừng thành cục than ngọn khói
rừng đau và mất trong nhức nhối tiếng cười
bao cây trồng ào ạt lên ngôi chiếm chỗ
thương rừng qúa rừng ơi
nhớ rừng qúa rừng ơi

mấy năm vừa rồi bão lụt ở khắp nơi
và khủng khiếp những cơn lũ quét
đời dở khóc dở cười rừng ở đâu hết
rừng bị đày đi làm kinh tế
rừng xuất khẩu lấy ngoại tệ chi tiêu
những qủa đồi tiêu điều
nghiêng ngả nhìn suối sông khô cạn
đời vui vẻ mở mang dự án
rừng khóc thầm nhớ từng bước chân mẹ Âu Cơ

những qủa đồi hì hục cõng trên lưng tiền tỉ
phủ trọc đồi xanh
đã bao năm vẫn vắng tiếng chim bay về
và bầy thú đi xa không trở lại
người gắn bó với rừng ngày càng trống trải
mắt xa mờ trắng nhạt màu mây

có câu hỏi bâng quơ về rừng cây
gió cứ thổi bay đi biền biệt
đến bao giờ nghe đại ngàn hát
đỡ nhớ rừng như những tháng năm qua