em
đem tiếng cười thời gian thả vào không gian
từ
khi còn chúm chím trên môi đến khi vỡ ra không khí
phía
bên kia lắng đọng bờ suy nghĩ
một
thông tin truyền từ một trái tim
đến
một trái tim cằn khô trơ đáy
trái
tim cựa quậy, đập rung mảnh vụn tâm hồn
đập
nghiêng phía em cảm thức bồn chồn
tiếng
cười em vô tình hay hữu ý
nở
chồi nụ sắc màu trong buổi ban mai
kéo
dài đến hoàng hôn đêm tối
còn
lại âm thanh lay động khoảng không trầm bổng
từng
giọt tàn phai từng giọt ngưng tụ
thành
tiếng lòng khâu vá rạn nứt con tim
hàn
gắn, se duyên nỗi niềm lang thang vô tận
em
là sự bắt đầu của tất cả lặng im
trở
nên vu vơ, ngớ ngẩn, si tình
em
bện sợi dây thời gian đủ mềm buộc chặt
em
gieo tiếng cười đủ làm giấc ngủ triền miên thức
hãnh
diện nghe không gian chuyển động quanh mình
tay
êm ái ôm lòng tinh thông nóng hổi
phía
ấy nơi này rạo rực
tiếng
thời gian ngắn bằng câu đối thoại
vòng
tay không gian khép thành điểm hẹn
em
không nghĩ gì ngoài hạnh phúc
em
thật sự chán nản đi cùng thời gian dài loằng ngoằng vô bổ
em
vô cùng buồn đi đứng trong không gian lễnh loãng
khi
đó điểm rơi
tiếng
nói cười tán loạn, bàn tay thô ráp, xù xì
em
nhắm mắt bỏ đi không nghoảnh lại
Sài Gòn, ngày 01 tháng 9 năm 2016