“Con
cóc là cậu ông trời”
nghiến
rằng ken két giữa đời nhiễu nhương
trời
cao chẳng ngỏ lòng thương
mưa
buồn tránh mặt mở đường nắng bay
Cóc
kêu rát họng, điếc tai
nóng
thiêu đốt, cóc nằm lay gầm giường
đời
thừa no đủ tai ương
tiếng
kêu thất lạc biết phương nào tìm
Trời
kia, mưa vẫn lặng im
cóc
đành bất lực nổi chìm tiếng xưa
không
gian nóng bỏng đung đưa
châm
vào mây trắng cháy xua ráng chiều
Bụng
co thắt tiếng cóc kêu
âm
thanh chứa chật túp lều, vila
sức
căng bề mặt vỡ ra
nghe
trong hỗn loạn tiếng va đất trời
Thế
rồi, mưa vẫn không rơi
vẫn
khô khát vẫn mồ hôi đầm đìa
cóc
buồn tâm sự sẻ chia
vướng
từng bước nhảy đứt lìa, hụt hơi
Cóc
kêu kêu đến tả tơi
cao
xanh không thấu bằng lời nói suông
đôi
khi trọc giận, trời buông
nước
mênh mông ngập trần truồng cóc trôi
Sài Gòn, ngày 27 tháng 8 năm 2016