mọi
thứ đã lùi, vùi sâu, chôn chặt
không
muốn nhắc một phía nghoảnh mặt đi
tự
nhiên xa, suy nghĩ đẩy hết đà
có
vẻ như đang diễn ra điều gì tội lỗi
bóng
tối trồi sụt giữa ánh ngày
trời
không chăm đám mây gầy rộc
đất
không nuôi khói trắng bay nghi ngút
một
ngày, bàn tay gõ nỗi đau
câu
chữ viết ra bật lên tiếng khóc
chồng
chất trang viết phủ bụi đời người
trước
mặt dấu chấm than, chấm hỏi
dấu
chấm đấm bầm thịt da
lằn
sưng rơi tuột kẽ tay
thành
bụi nhân gian cay mắt
câu
hỏi lăn giữa tiếng cười chua xót
nơi
hân hoan chào đón
nơi
kìm nén ngấp ngoải, thở than
tiếng
số đông trốn số dư ít ỏi
cố
được bình yên
âm
thanh kinh hoàng vọng lại
ngổn
ngang phép tính không đơn thuần số học
cây
ra hoa đâu phải đến kì làm vài nhát cuốc
đâu
cứ cắm vào bình hoa thêm màu tươi đẹp
lời
đầu môi sao vá lành nước mắt
tiếng
hô vang chẳng bịt được đổ bể thời gian
hồi
ức giật mình tan loãng
Sài Gòn, ngày 10 tháng 8 năm 2016