cảm xúc không còn thăng hoa
rạo rực khi tôi cắp sách đến trường
nhưng rờn rợn sau gáy điều
thiêng liêng ăn sâu trong tiềm thức
học trò mỗi thời mỗi khác,
vẫn là đứa trẻ đến lớp học điều tốt đẹp
giải bài toán, làm bài văn,
đam mê ẩn hiện
thầy trò lặng thầm nuôi ý chí
lớn lên
mang vinh quang cho tổ quốc
giữa cái nhìn nể phục
tiếng cười trong nước mắt
tiếng khóc như tiếng trống
khai giảng hồi hộp
triệu triệu học sinh là triệu
triệu ước mơ
dồn về một ước mơ cả dân tộc
khao khát
tiếng trống khai giảng thúc
dục nghe áp lực, phân vân
đất nước hiếu học, “địa linh
nhân kiệt” và “rừng vàng biển bạc”
sao sự sống, con đường đi lên
còn ngờ nghệch thế kia
nhìn bạn bè năm châu không
dám ngẩng đầu
câu hỏi không một sớm một
chiều trả lời thỏa đáng
lòng đầy tâm trạng
tri thức được hiến dâng hay
cứ vật vờ
mai một giữa cuộc đời xô đẩy
có một điều đáng buồn tự hỏi
“bao giờ trở lại ngày xưa”
đánh mất niềm tin nghe tiếng
trống khai trường lạc lỏng
mặc bề ngoài sôi động khi con
chữ đòi sáng tạo, tìm tòi
thầy cô hết thảy vì học sinh
trong lòng mếu máo
con chữ bán mua nhảy múa giữa
chợ trời
tiếng trống khai giảng điểm
buồn ơi!
trò giỏi đua nhau thi vào
trường kinh tế
trách gì ước muốn kia khi
cuộc sống thúc dồn
chả lẽ cứ ngồi nghe giáo lí
suông
thân quăng quật trong phòng
thuê, quán trọ
học sinh xuất sắc, thông minh
tìm học bổng, học thành tài ở
nước ngoài sinh sống
hàng năm văng vẳng bên tai
trống khai giảng ngày 5 tháng 9
thoáng chút buồn đau thế sự
ngày khai giảng, cái sự học,
nguyên khí quốc gia
bay vút lên từ mái trường
giữa sắc màu rực rỡ
âm thanh trầm bổng bảo hòa
trong gió
cây bàng đứng nhìn trời đã
cuối mùa thu
thấy lá rơi tản mạn
tiếng trống khai giảng có
trong tôi trong bạn
hơi thở học trò ùa về cảm
giác bâng khuâng
ngày khuôn mặt hồn nhiên,
trong sáng
viết lên trang giấy trắng con
chữ xinh tươi
Sài Gòn, ngày 05 tháng 9 năm 2016