Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

THOÁNG RỪNG

bóng người như vệt đen dán trên mặt đất
những khuôn mặt lấm lem hốc hác
cắm lên đồi khát vọng hiện tại tương lai
amí ama khó nhọc vung cuốc lia sà gạc vào nỗi đau nỗi nhớ
đất vỡ, cây cỏ đứt lìa, ruột gan rời từng khúc

amí ama không nghe đại ngàn hát
không thấy trầm mặc núi rừng
những qủa đồi trống trơ lăn giữa lặng im ngơ ngác
rừng đi về đâu, buôn làng chênh vênh đồi dốc
muông thú đi về đâu, gió thổi qua quặn thắt
khung cửa ô nhà dài ngắn lại
con suối mùa khô không nước chảy
câu ay ray khắc khoải

có thể, những cánh rừng không chịu sự đổi thay
càng già nua càng hoang vu càng huyền diệu
đời du canh du cư mấy ai thấu hiểu, amí ama kinh hãi nỗi thiếu rừng
đau thương không chảy thành dòng nước mắt, vấn vương
để đời sau không biết rừng thần thoại

ama khua chiêng, tiếng ngân không vọng lại chảy trên đồi khô khốc
đêm rượu cần không nghe rạo rực nối vòng xoang, thiếu lửa than bập bùng
linh hồn rừng ở đâu im bặt
nghe âm thanh gõ vào lòng nhói buốt
rừng ra đi
buôn làng ở lại

sự tồn tại trên mảnh đất mất rừng chỉ là cái xác
vật vờ
nổi trôi
dạt vào khoảng không mặc định
cái thức chìm giấc ngủ
nhộn nhịp, xô bồ trên rừng thiêng một thuở

khuôn mặt hiền khô còn sót chút hoang sơ
trầm tư nghe tiếng rừng trên đồi gió hú
nghe nổi giận rừng ngàn năm trở lại
già làng ngậm thuốc rê, mép nhả khói lờ mờ trước mặt
lưa thưa bước chân trần, cầu thang xù xì không mòn nhẵn
trống vắng cái nhìn phía trời xa


Sài Gòn, ngày 09 tháng 11 năm 2016