đòn
gánh đặt trên đôi vai
điểm
tựa cân bằng thiên hà
gánh
màn đêm thù tạc kiếp luân hồi
đòn
gánh uốn cong cung bậc thăng trầm
như
dây đàn ngân nga giữa âm thanh tối đen sâu thẳm
như
cánh diều không dây bay cùng trời cuối đất
màn
đêm dằng dặc không thể nào cân được
mọi
đo lường bế tắc
mọi
cảm nhận tối om
đòn
gánh không chút thời gian nghỉ ngơi đè nặng nỗi niềm
chưa
kịp lệch bên này bên kia đã chất bao điều không tưởng
lưng
trời trĩu xuống màn đêm loạng choạng
níu
sợi dây vĩnh hằng thăng bằng đêm tối
sợi
dây dài không điểm đầu điểm cuối
buộc
chặt ý tưởng giấc mơ
đôi
bên đong đưa đòn gánh trên vai mong manh bền chặt
đòn
gánh gánh vô cùng vô tận
đêm
mưa chênh vênh không rơi từng giọt
đêm
gió gào thét không đứt từng hơi
đòn
gánh ngâm màu đen dẻo dai không mối mọt
quảy
hết gánh này lại hì hục gánh kia
đòn
gánh quảy màn đêm không có cuộc chia ly
phụ
thuộc nhau không hợp đồng kí kết
đòn
gánh không mỏi mệt giữa màn đêm phủ phàng
thời
gian thi gan đòn gánh
không
gian chơi trò đỏng đảnh
năm
tháng cũ mòn chia thời gian trước công nguyên sau công nguyên
đòn
gánh không chia nỗi khổ đau mỗi hành tinh
bền
bỉ quảy chẳng bao giờ hết màn đêm
phía
mịt mùng le lói màn đêm lì chẳng bận tâm
nhìn
đôi vai được lựa chọn
đòn
gánh nhẫn nại từng bước uể oải nhọc nhằn
biết
lòng đang cắn răng chịu đựng
màn
đêm không có tâm nối hai điểm thành đường thẳng
chằng
chịt hố đen trong hố đen bao quát
đòn
gánh quảy được màn đêm bởi hai đầu có mấu
giữ
mọi tồn tại trên vai không tuột
đòn
gánh muốn gãy giữa chừng sợ màn đêm hàn lại
màn
đêm sẽ buồn chiếc đòn gánh không quảy
màn
đêm
Sài Gòn, ngày 06 tháng 11 năm 2016