những khu rừng trầm mặc hàng
trăm năm hàng nghìn năm
như lá phổi xanh giữa đất
trời
làm tươi mát mùa khô khốc
liệt
giao hòa giữa con người với
thiên nhiên
rừng lớn lên cuộc đời lớn lên
tầng tầng lớp lớp
những thân cây hai ba người
ôm
ngước mắt nhìn ngọn vút lên
vời vợi
tán xòe bóng trùm bối rối
đàn chim đậu lung linh
bầy thú đi xào xạc
tia nắng xuyên huyền thoại
hoang sơ
hết bất ngờ lại bất ngờ thảng
thốt
cây bên cây kể câu chuyện cổ
tích
về rừng xanh và chúa sơn lâm
những thân cây nhỏ hơn
đứng bên cạnh cây cao bóng cả
kết thành rừng trùng điệp
nhấp nhô
ngăn những trận bão lụt năm
xưa
một sớm mai thức dậy
thấy rừng rách ít nhiều
nghiêng ngả chở che
nói về rừng là câu chuyện lê
thê
không có điểm đầu mà cũng
chẳng còn điểm cuối
vì rừng ơi bị đốn ngã giữa
chừng
cái thời rừng nghe tiếng nói
oang oang
cái thời rừng nghe tiếng máy
ầm ầm
ủi húc cưa gạt nhổ cây già
cây non không thương tiếc
rừng bị cuộn tròn tấp đống
thành bờ lô
phun xăng tưới dầu đốt rừng
thành cục than ngọn khói
rừng đau và mất trong nhức
nhối tiếng cười
bao cây trồng ào ạt lên ngôi
chiếm chỗ
thương rừng qúa rừng ơi
nhớ rừng qúa rừng ơi
mấy năm vừa rồi bão lụt ở
khắp nơi
và khủng khiếp những cơn lũ
quét
đời dở khóc dở cười rừng ở
đâu hết
rừng bị đày đi làm kinh tế
rừng xuất khẩu lấy ngoại tệ
chi tiêu
những qủa đồi tiêu điều
nghiêng ngả nhìn suối sông
khô cạn
đời vui vẻ mở mang dự án
rừng khóc thầm nhớ từng bước
chân mẹ Âu Cơ
những qủa đồi hì hục cõng
trên lưng tiền tỉ
phủ trọc đồi xanh
đã bao năm vẫn vắng tiếng
chim bay về
và bầy thú đi xa không trở
lại
người gắn bó với rừng ngày
càng trống trải
mắt xa mờ trắng nhạt màu mây
có câu hỏi bâng quơ về rừng
cây
gió cứ thổi bay đi biền biệt
đến bao giờ nghe đại ngàn hát
đỡ nhớ rừng như những tháng
năm qua