anh đợi nghe một tiếng đàn
mà âm thanh du dương cứ xa
vời vợi
đôi khi chỉ nghe tiếng đàn
qua lời em nói
anh nằm khan
tưởng tượng cung bậc bổng
trầm nơi xa ngái
đôi lúc anh thơ dại
bảo em đàn nghe qua điện
thoại
lòng chưa đủ tự tin
em lặng im
tiếng đàn lặng im
chỉ anh vô duyên thao thức
nhớ
trong đêm
ngón đàn em ngân lên
tỉa tót vào mây vào gió
bay ra ruộng lúa đậu vào cánh
cò
vắt vẻo ngọn tre
thành làng quê thân thuộc
em vừa đàn vừa nuốt từng nốt
nhạc
để trái tim thổn thức đầy vơi
tiếng đàn em vừa gần gũi vừa
xa xôi
gần gũi hàng ngày anh mơ ước
xa xôi chưa một lần nghe em đàn
em hát
nên anh gọi đợi chờ
thánh thót vào câu thơ
con chữ xếp tràn thế giới
phẳng
nghĩ về em
sâu lắng
tự sướng một tiếng đàn