ta không biết nữa
chỗ đám đông ngồi im một góc
mắt xa xăm
khi tiếng ồn ào vỡ loãng
cái nhìn ta thôi miên
khoảng lặng
ta đi bộ trên vỉa hè giữa phố
tập thể dục cho cái lặng im
ngẩn ngơ gã khờ gã điên
nơi sôi động
ai biết ta và ta không biết
nữa
giữa dòng người cuồn cuộn
đêm thành phố phô lên nét
đẹp, giàu sang
ta đứng nhìn sủi tăm giữa
sông Sài Gòn dài rộng
thu mình khoảng trống
giọt cà phê tan đáy ly đen
ngòm
chợt nhớ chợt quên
bóng hình xa lắm
chưa một lần may mắn
bâng quơ
im lặng ơi
ta với mi là bạn
ta có buồn chắc mi ngàn lần
thông cảm
bởi mi hiểu lòng ta từ nông
cạn đến sâu xa
mi biết chia sẻ động viên
giữa thanh cao, mộc mạc
con mắt tỏ tường nhỏ nhoi, to
tát
cười khép bờ môi
im lặng ơi
ta với mi là bạn
bởi mi biết vì sao
âm thanh đâu là tất cả
một cái nhìn một ý nghĩ khuấy
đảo trái tim
chẳng phải dưới bóng đèn mọi
thứ mới lung linh
đôi khi im lặng át nỗi đời
nhộn nhịp
ta lặng im yêu giấc đẹp riêng
mình