Em là con gái nhà quê
quanh năm bùn đất sum suê đói
nghèo
cái xinh cái đẹp buồn theo
đêm đêm ngắm mảnh trăng treo
cuối vườn
Nông nhàn chạy chợ bán buôn
nghe lời mấy đứa em chuồn
khỏi quê
lên thành thị ở phòng thuê
ngày thì bươn trải tối về lo
âu
Trông em hiền dịu, trắng phau
người giàu ngơ ngẩn hẹn nhau
tỏ tình
em lơ ngơ giật nảy mình
tấm thân con gái rập rình phố
đông
Ờ thì cũng phải lấy chồng
nhưng sao khác biệt bóng hồng
nông thôn
suốt ngày ăn mặc trắng trơn
xe đưa xe đón còn hơn bà
hoàng
Yêu người nhà cửa sáng choang
ngạc nhiên thấy cứ mơ hoang
thế nào
cũng là cái phận má đào
thân em sướng khổ rơi vào hên
xui