trăng
khóc, ta không tin đó là sự thật, thường trăng vẫn dịu êm, dát màu lên cây đa
mốc thếch, cười đùa với chú cuội dở hơi
ta
thấy trăng rơi nước mắt, nước mắt dịu dàng pha lẫn nỗi đắng cay, nước mắt vắt
ra từ đám mây khô héo, nước mắt lấy từ nhân gian dư thừa
khuôn
mặt nhàu nhĩ, những sợi cơ kéo căng, những sợi cơ chùng chình eo ẻo, mặt tiền
dúm dó, khó nhìn, muốn tránh, ân tình không nỡ quay đi
trăng
phơ phơ giữa không gian hoang lạnh, tóc rối bời quấn đám mây vỡ vụn, sợi rơi,
sợi rụng như tung khói như trận đồ ma thuật, đau lòng những gã trai lơ
trăng
như có như không như thực như mơ về một cõi xa mờ trong vũ trụ, vui nửa vời,
buồn nửa vời, rối loạn những bước chân mặt đất, những bước chân dẫm vào nhau,
những bước chân tìm ngã rẽ, tồi tệ những bước chân bất động
trăng
khóc ư, thế giới hư vô giấu trăng trong huyền bí, trăng cứ trôi theo qũy đạo
của mình, các hành tinh trôi theo qũy đạo của mình, không gặp nhau, buồn và
chán, mênh mông và cô đơn, hoang vắng và im lặng, rờn rợn và kinh hoàng, trăng
cứ vành vạnh suông
trăng
khóc sẽ nhẹ nhàng hơn, được khóc một mình dễ chịu như mong muốn, những giọt
trăng tung tóe trong không gian sứt mẻ, tràn leo lẻo xuống mặt đất, vương vào
con người vừa lạnh vừa hâm, vương vào cái đầu ấm, vương vào nơi đóng băng giá
lạnh
bầu
không khí loãng, ngột ngạt đi qua, thông thoáng đi qua, gốc đa già nhớ chú
cuội, trâu giả vờ, cỏ tưởng tượng, liềm trơ chấu, cứa lằng nhằng đau da thịt,
trăng ơi
trăng
khóc, trăng đau, trăng quên đi mọi thứ, trăng trở về mùa đông, trăng tỏa sáng
hết sức mình nhưng vẫn thấy chơi vơi lạnh nhạt, không thấy trẻ rước đèn ông
sao, không thấy nhân gian phá cỗ
và
trăng lại khóc, khóc như là được khóc, đây là lần trăng khóc không ra nước mắt,
khóc rơi những giọt tâm can, khóc rơi... rơi..... rơi....... thế gian lũ lụt