đã
bao năm rồi thành phố chảy trong uất ức chảy trong những câu hỏi dày vò, kênh
không còn là con kênh xanh nữa, những con kênh mất đi vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp
trời cho, in bóng thành phố và con người trong tháng năm thơ ấu
kênh
bây giờ sặc mùi xú uế, kênh bây giờ sặc mùi hôi thối, đi qua nín thở không dám
nhìn, xác động thực vật lềnh bềnh trên kênh, nước đen màu tuyệt đối, chẳng ai
dám soi bóng tỏ tình
những
con kênh trong lòng thành phố
vứt
tất cả những gì có thể xuống kênh, lại không dám thò tay quẫy chân xuống nước,
mến yêu các con kênh vẫn còn nhưng hiện hữu không thể liều lĩnh tận hưởng cái
lôi thôi lếch thếch cái mùi nồng nặc của con người con vật thải xuống con kênh
những
con kênh trong lòng thành phố
nhà
cao tầng mang dáng vẻ kiêu sa như cái xác bên cạnh những con kênh, thối rửa bốc
lên khuyếch tán vào từng ô cửa, lịch sự ý tứ không nói điều muốn nói để tiếng
cười vui nhộn không bị phân chia, trong lòng ngồn ngộn
những
con kênh trong lòng thành phố
thờ
ơ của con người, dự án của con người giáo huấn trước con kênh, duyên dáng của
con kênh đang chờ phá cách lòng người, nạo vét kênh hay nạo vét lòng người,
lãng quên lạnh lùng đau lòng con kênh, đến khi cái mũi đã làm quen với mùi khó
chịu, không phản ứng mà còn cảm thấy thiếu vắng khi xa
những
con kênh trong lòng thành phố
ngổn
ngang đồ sộ thô kệch ngày càng nhiều bên thứ mùi không phải dành cho con người,
kênh oằn mình chịu đựng
những
con kênh trong lòng thành phố