vượt
qua con sông chảy kiếp người
đi
qua phù sa
nương
bãi rách nhàu câu ca tiếng hát
ta
nối đôi bờ oằn mình năm tháng
cây
cầu bay nghiêng vào miền nhớ miền không
và
một ngày
mưa
lất phất bay
gió
se sẻ vỡ vào hơi ấm
một
thoáng mầm nụ mơn mởn
tràn
vào thời đại phát minh
cây
cầu mùa xuân
khoác
cái áo thợ đi xây những công trình
bò
qua nâu, gụ mơ ngày trên mình thứ polyme tổng hợp
bị
ngợp bởi cái đói khổ đã làm nên khao khát
quên
cái đầu không và chân nẻ chằng nẻ chịt
là
cua là ốc là thời mặt phây phây
huơ
huơ hạt thóc củ khoai
kì
cọ bàn chân để bước trên cây cầu mới
cầu
đẹp chưa từng gặp
vững
chắc bao lâu nhưng tràn ngập niềm vui
một
hai ba bước đều dăm dắp
và
lỡ rơi ...
nước
cứ chảy quên mình
như
đời cầu chai lì với mưa với gió
dưới
chân cầu có đời sống bơ vơ
lo
bữa nay chưa kịp lo bữa khác
nhưng
con mắt tinh tường nhìn ra vết nứt
và
sự rung rinh tận hố móng công trình
sóng
vỗ vào chân cầu ngày đêm khô khốc
người
vỗ vào mặt cầu bì bạch
phía
trên cầu là bầu trời vời vợi
mãi
đong đưa như chiếc võng trưa hè
vui
bước hoa trước mắt
những
bóng hình nhấp nhô
chẳng
biết trên đầu còn có mây có gió
có
mặt trời khi tắt khi không
có
mặt trăng khi tròn khi khuyết
có
ông sao đổi ngôi ở phía cuối chân trời
thời
gian
rệu
rạo đứng rệu rạo đi sông tròn xoe mắt
không
khí lấp lay ở mỗi phía góc nhìn
những
bước chân mòn vẹt đi chịu đựng
những
cái nhìn mòn mỏi thấy thờ ơ
chợt
giật mình rụng tim đau đớn
trong
không gian
mọi
nhỏ bé rơi vào im lặng
phủ
lớp sơn không đủ lấp lánh bầu trời
rời
rạc, đơn lẻ, không giống đứng phía ngoài
và
lòng người
đứt
từng khúc vẫn chưa thấy hết bàng hoàng
lỡ
nhịp trong xanh ngày càng mênh mang
cái
nhìn gãy mắt
sự
vĩnh hằng đã chôn vùi biết bao khoảnh khắc
ta
đứng trên sông ngắm cây cầu chờ đợi