Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

NHỮNG ĐỨA CON CỦA ĐẤT

khi mưa đất là bùn, nắng gió đất là bụi, đất mang hình hài phong hóa

tạo hóa sinh ra đất ra đá, cha mẹ sinh ra ta, môi trường sinh ra tính và ta sống nhờ đất từ thuở ầu ơ, tiếng ru vắt ra từ đất lúc khô khan lúc ướt dầm, tiếng ru lay lắt xoắn trộn vào đất nên màu xanh cỏ cây hoa lá

bản chất của đất là hiền lành, ta cũng hiền như đất, chỉ những cơn gió ngông cuồng mới dám bào mòn mặt đất, chúng mang sức mạnh phi lí hăm dọa, chúng giơ những bàn tay vô hình như vòi bạch tuộc hút máu không gian để bầu không khí gầy đét

đất xếp thành con đường cho sinh linh vận động, tìm đến với nhau tận hang cùng ngõ hẻm, kết nối nhiệm màu cá thể với bầy đàn, kết nối hữu hình với hư không, kết nối vật thể với phi vật thể, diễn tấu trong vũ trụ bao la

ta với cây cũng như cây với đất, cả cuộc đời vật lộn, phải trả bằng những câu chửi thề, phải tung những câu réo rắt, phải trần mình trong bụi trong bùn, con mắt tinh anh để nhìn hết những điều mộng tưởng

ta nhìn lên trời cao vời vợi, nhìn xuống đất sâu hơn là nham thạch đang hừng hực phun trào ngày nào không rõ, nhìn ngang thấy những thân phận đang giằng co, nhì nhằng mươm mướt xanh, lởm khởm nhấp nhô khí quyển, và những cái tát bất ngờ choáng đến mai sau

ta làm nhà trên đất, đất là giống nòi, quê hương, làng mạc, ta gieo trồng, hái lượm, đất cho ta cả con người, đất cho ta cả tâm hồn, đất cho ta cả những điều ngọt ngào cay đắng nhất, đất vẫn vô tư, mặc cho ta tha hồ cày cuốc, mặc cho ta tha hồ đào bới, xây cất

đất phì cười hay ta phì cười, khi đất nặn nên đủ hình hài trong đó có những ông vua bà chúa, có kẻ khóc người cười, có kẻ ăn không hết lại có kẻ lần không ra, bằng phẳng, nhấp nhô

một ngày những đứa con của đất như đàn chim sẻ bay lượn trên biển lúa vàng ngát hương, thấy nỗi đau của đất, tiếng hót hay tiếng khóc không phân biệt được, chảy những giọt nước mắt làm ngập tràn khô cằn nứt nẻ, đất biết tấm lòng ta không phải bằng những lời nói suông hứa lên hứa xuống và những lời long lanh nước đổ lá khoai

đất biết nỗi đau của những đứa con bươn trải đến hao mòn thân xác, đất thầm cảm ơn những đứa con đã làm nên sự màu mỡ, đất giận dữ, đất oán trách kẻ khai thác kiệt cùng làm nên sự hoang hóa, cằn cỗi trong đất trong tim

đất vẫn bao dung với tất cả những đứa con