Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016

VÀ CỨ TRÔI NỖI NHỚ

nàng say thế
không rời xa phút giây ngọn gió
ngọt ngào dịu êm
có vầng mây
ngôi sao số phận

ngọn gió nhẹ nhàng bay xa
tận cõi nhớ
ngọn gió tan bỡ ngỡ
không thấy nữa
gió đi rồi
nín thở

nàng ở nơi xa thẳm
trọc giận ảo tưởng
trời nổi lên những cơn co giật
mơ hồ

lúc nào nhớ
giở xem ngọn gió
tắt trước mặt
nàng tin không thể

thời gian xanh phế tích
chỉ điều duy nhất
nằm ngoài nhớ và quên

nàng nhìn lên bầu trời
ảo ảnh vỡ
mảnh không gian xao xác
từ từ trôi