Thơ tặng ngày 8 tháng 3
thương người gánh cả cánh
đồng
gánh con sông gánh biển đông
nhọc nhằn
gánh chồng con gánh cắn răng
đổi từng ấy lấy siêng năng
cho mình
cả đời mãi miết lặng thinh
tinh mơ bảnh mắt quăng mình
chiều hôm
nông nhàn trúm tép đó tôm
ốc cua đeo bám buột mồm tiếng
quê
cháu con muôn nẻo sum suê
hẹn ngày gặp mặt ùa về mừng
vui
bữa cơm rơi vãi ngậm ngùi
cọng rơm khô quắt nằm chui
góc vườn
thấy con tay nhón chuồn chuồn
bỗng dưng bắt được vui buồn
trẻ thơ
miệng ru được mất ầu ơ
màn đêm cũng ngủ giả vờ ai
hay
héo mòn đôi má phây phây
nếp nhăn đã dải tràn đầy tấm
thân
bây giờ tù túng bước chân
ngồi trông trời đất mây vần
vũ bay
cái ngày xưa cái hôm nay
cứ dằng dặc cứ chẳng tày nửa
gang
chậm nhanh một gánh hành
trang
đứng ngồi buồn nhớ mơ màng
vẩn vơ
cái thời nuôi đám ngu ngơ
cái thời nghe cháu chắt thơ
hỏi mình
cái thời quên nhớ linh tinh
cái thời mình lại vô tình trẻ
con
miếng trầu quệt thắm môi son
hàm răng đen vẫn cười giòn
đâu đây
nghĩ khôn nghĩ dại từng ngày
chút vôi sợi thuốc hao gầy
thoảng qua
mắt nhìn tấm bánh đồng qùa
gọi tên từng đứa vỡ òa niềm
vui
xa xăm nước mắt chôn vùi
ngổn ngang trầm bổng ngọt bùi
đắng cay
thời gian bỡn cợt đổi thay
đi qua năm tháng vơi đầy bể
dâu
mỗi cung bắc một nhịp cầu
nối xưa ấy với bắt đầu hôm
nay