Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

KHÔ HẠN CẠN NƯỚC MẮT

cả một đời cầm cuốc ra đồng bổ nhát nào cũng nổ đom đóm mắt
bác nông dân vẫn cười vẫn cuốc vẫn bì bọp đất bùn
rét, tay cóng chân run, bác cuốc mồ hôi hột
nóng, nước hầm hập, bác cuốc mồ hôi mưa
bác cuốc khát vọng niềm vui
bác cuốc miếng ăn các con chờ đợi
dở mếu dở khóc cuốc đời mình
đau điếng

khó khăn đến đâu bác nông dân còn có nơi cuốc đất
còn có nơi đặt cuộc đời chìm nổi
còn được vất vả lam lũ
còn nước mắt buồn vui
còn cây cỏ mọc bên cây lúa
ngày khổ cực đêm vùi giấc ngủ
nhớ quên canh cánh đời người
nhìn đứa trẻ đùa nghịch rong chơi
giọt nước mắt cũng quay mặt đi chỗ khác

cánh đồng nháo nhác
cánh đồng lặng im
cánh đồng thưa bước chân bác nông dân
kín đầy vết nứt trời nghiêng lệch bỏng rát
cỏ cây lần lượt ra đi
cua ốc lần lượt ra đi
đất khô cứng chai lì
ngậm ngùi thương bác nông dân vắng mặt
đất nằm nghe bác khóc không rơi nước mắt
chảy vào trong xót lòng
còn gì đau hơn bác nông dân có đất như, không
cần mẫn quanh năm trồng khoai cấy lúa

nhớ cánh đồng thi thoảng bác nông dân ra thăm
tay chống cuốc cằm gác lên trời
may rủi đùa cợt manh áo nồi cơm
tước luôn ước mơ bé mọn con cắp sách đến trường
bác nông dân thở dài thườn thượt
thiên nhiên đánh cắp tâm hồn đất
bác hỏi trời, trời hỏi ai
ai trả lời, ai ơi mà sao nghe vời vợi