Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

TRĂNG

trăng khóc, ta không tin đó là sự thật, thường trăng vẫn dịu êm, dát màu lên cây đa mốc thếch, cười đùa với chú cuội dở hơi

ta thấy trăng rơi nước mắt, nước mắt dịu dàng pha lẫn nỗi đắng cay, nước mắt vắt ra từ đám mây khô héo, nước mắt lấy từ nhân gian dư thừa

khuôn mặt nhàu nhĩ, những sợi cơ kéo căng, những sợi cơ chùng chình eo ẻo, mặt tiền dúm dó, khó nhìn, muốn tránh, ân tình không nỡ quay đi

trăng phơ phơ giữa không gian hoang lạnh, tóc rối bời quấn đám mây vỡ vụn, sợi rơi, sợi rụng như tung khói như trận đồ ma thuật, đau lòng những gã trai lơ

trăng như có như không như thực như mơ về một cõi xa mờ trong vũ trụ, vui nửa vời, buồn nửa vời, rối loạn những bước chân mặt đất, những bước chân dẫm vào nhau, những bước chân tìm ngã rẽ, tồi tệ những bước chân bất động


trăng khóc ư, thế giới hư vô giấu trăng trong huyền bí, trăng cứ trôi theo qũy đạo của mình, các hành tinh trôi theo qũy đạo của mình, không gặp nhau, buồn và chán, mênh mông và cô đơn, hoang vắng và im lặng, rờn rợn và kinh hoàng, trăng cứ vành vạnh suông

trăng khóc sẽ nhẹ nhàng hơn, được khóc một mình dễ chịu như mong muốn, những giọt trăng tung tóe trong không gian sứt mẻ, tràn leo lẻo xuống mặt đất, vương vào con người vừa lạnh vừa hâm, vương vào cái đầu ấm, vương vào nơi đóng băng giá lạnh

bầu không khí loãng, ngột ngạt đi qua, thông thoáng đi qua, gốc đa già nhớ chú cuội, trâu giả vờ, cỏ tưởng tượng, liềm trơ chấu, cứa lằng nhằng đau da thịt, trăng ơi


trăng khóc, trăng đau, trăng quên đi mọi thứ, trăng trở về mùa đông, trăng tỏa sáng hết sức mình nhưng vẫn thấy chơi vơi lạnh nhạt, không thấy trẻ rước đèn ông sao, không thấy nhân gian phá cỗ

và trăng lại khóc, khóc như là được khóc, đây là lần trăng khóc không ra nước mắt, khóc rơi những giọt tâm can, khóc rơi... rơi..... rơi....... thế gian lũ lụt

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

NHỮNG ĐỨA CON CỦA ĐẤT

khi mưa đất là bùn, nắng gió đất là bụi, đất mang hình hài phong hóa

tạo hóa sinh ra đất ra đá, cha mẹ sinh ra ta, môi trường sinh ra tính và ta sống nhờ đất từ thuở ầu ơ, tiếng ru vắt ra từ đất lúc khô khan lúc ướt dầm, tiếng ru lay lắt xoắn trộn vào đất nên màu xanh cỏ cây hoa lá

bản chất của đất là hiền lành, ta cũng hiền như đất, chỉ những cơn gió ngông cuồng mới dám bào mòn mặt đất, chúng mang sức mạnh phi lí hăm dọa, chúng giơ những bàn tay vô hình như vòi bạch tuộc hút máu không gian để bầu không khí gầy đét

đất xếp thành con đường cho sinh linh vận động, tìm đến với nhau tận hang cùng ngõ hẻm, kết nối nhiệm màu cá thể với bầy đàn, kết nối hữu hình với hư không, kết nối vật thể với phi vật thể, diễn tấu trong vũ trụ bao la

ta với cây cũng như cây với đất, cả cuộc đời vật lộn, phải trả bằng những câu chửi thề, phải tung những câu réo rắt, phải trần mình trong bụi trong bùn, con mắt tinh anh để nhìn hết những điều mộng tưởng

ta nhìn lên trời cao vời vợi, nhìn xuống đất sâu hơn là nham thạch đang hừng hực phun trào ngày nào không rõ, nhìn ngang thấy những thân phận đang giằng co, nhì nhằng mươm mướt xanh, lởm khởm nhấp nhô khí quyển, và những cái tát bất ngờ choáng đến mai sau

ta làm nhà trên đất, đất là giống nòi, quê hương, làng mạc, ta gieo trồng, hái lượm, đất cho ta cả con người, đất cho ta cả tâm hồn, đất cho ta cả những điều ngọt ngào cay đắng nhất, đất vẫn vô tư, mặc cho ta tha hồ cày cuốc, mặc cho ta tha hồ đào bới, xây cất

đất phì cười hay ta phì cười, khi đất nặn nên đủ hình hài trong đó có những ông vua bà chúa, có kẻ khóc người cười, có kẻ ăn không hết lại có kẻ lần không ra, bằng phẳng, nhấp nhô

một ngày những đứa con của đất như đàn chim sẻ bay lượn trên biển lúa vàng ngát hương, thấy nỗi đau của đất, tiếng hót hay tiếng khóc không phân biệt được, chảy những giọt nước mắt làm ngập tràn khô cằn nứt nẻ, đất biết tấm lòng ta không phải bằng những lời nói suông hứa lên hứa xuống và những lời long lanh nước đổ lá khoai

đất biết nỗi đau của những đứa con bươn trải đến hao mòn thân xác, đất thầm cảm ơn những đứa con đã làm nên sự màu mỡ, đất giận dữ, đất oán trách kẻ khai thác kiệt cùng làm nên sự hoang hóa, cằn cỗi trong đất trong tim

đất vẫn bao dung với tất cả những đứa con

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

NHỚ

sinh ra ở làng quê
từ lúc bi bô quẫy đạp trong vòng tay của mẹ
nghe tiếng ầu ơ lấm lem bùn đất giọt mồ hôi mặn chát
ngọn tre kĩu kịt bờ ao tiếng gió kẹt trong lá
chim rã rích bới đống rơm tìm côn trùng tìm thóc
xay giã giần sàng khó nhọc
hồn nhiên lớn lên

ngày cắp sách tới trường trong bom đạn
mẹ bện cho cái mũ rơm đội che chắn trên đầu
mắt đưa đảo tìm bắt chuồn chuồn cào cào châu chấu
nắng oi nồng cỡi truồng nhảy tõm xuống sông
nước chảy chân tay vùng vẫy
con gái trên bờ ném đất cười ha ha

chăn trâu giữa bãi tha ma
mấy đứa bày trò chơi trận giả
phía này là ta phía kia là địch
đánh đấm sưng húp mắt mặt thâm vù
xúm lại bàn không đứa nào về mách mẹ
đàn trâu đi dài trên đê giữa chiều quê yên ả

sáng đi học chiều đi bắt cá
khi úp nơm lúc đánh lưới bữa đánh giậm đủ nghề
tay sát cá ruộng đồng còn khiếp vía
đỉa đói vô tư bám chân hút máu căng lè
mùa đông mùa hè bài ca bùn nước
cái rét cái nắng nhìn đứa con của đất cười tươi
cái chữ theo mùa tanh mùi cá tép

lới học sôi nổi
trả lời ngon bài toán hóc búa thầy ra
điểm chín điểm mười có hình hài nhà quê đồng bãi
có tiếng cười nghịch ngợm trẻ chăn trâu
không có học thêm gò lưng cõng sách
chữ trong veo mãi đến tận bây giờ

thoát cái đổi thay
hình dung ra được mất
chữ vùi trong cát bụi
thuở trong ngần trầy xước

khôn ranh ngay thẳng
cái hơn trong vòng quay nghiệt ngã đến hèn
cái thua trong chìm đắm nổi lên nể trọng

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

MƯA THÀNH PHỐ

những cơn mưa quên gió
những cơn mưa gió cuốn đi xa
mưa dịu êm cái nắng

mưa rơi trên phố liêu xiêu mái nhà
mưa rơi xuống đường mênh mang dòng nước
khi mưa lộp độp khi mưa rào rạt
mặt rát mắt cay đưa tay ra vuốt
lòa nhòa phía trước nước dâng ngập đường

mưa nhìn công trình đê bao cống thoát
trời đất ơi kiểu xây chống ngập
tiền chạy đi đâu
công trình về đâu
đường giữa phố thành sông thành ao
bì bõm
nhà đắp bờ ngăn nước tràn vô
tiếng nói tiếng cười lạnh run lật bật

có quên ăn mất ngủ cứ mưa đường tràn nước
viết càng nhiều nói càng to đường phố càng ngập lớn
chức càng thăng lương càng tăng thuận với nước ngập đường
hết thảy tại thiên nhiên tại triển khai thực tế
còn ta
vẫn tài tình sáng suốt

mát mẽ và đường ngập
trẻ em nghỉ học
người đến công sở chậm giờ
xe chết máy giữa đường còng lưng đẩy
khuôn mặt xịu dần đầu lắc tiếng thở than
phát huy truyền thuyết Thủy Tinh
Sơn Tinh không thấy chỉ thị dân thống khổ
biết cả đấy thấy cả đấy
mưa mùa này mưa mùa tiếp làm quen

trong nỗi lo nước ngập đường dù chỉ là mưa nhỏ
hai mươi ba tết hàng năm nhờ ông Táo lên trời
đàm phán với Ngọc Hoàng Thượng Đế

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

CÂY CẦU TRÊN DÒNG SÔNG CHỜ ĐỢI

vượt qua con sông chảy kiếp người
đi qua phù sa
nương bãi rách nhàu câu ca tiếng hát
ta nối đôi bờ oằn mình năm tháng
cây cầu bay nghiêng vào miền nhớ miền không

và một ngày
mưa lất phất bay
gió se sẻ vỡ vào hơi ấm
một thoáng mầm nụ mơn mởn
tràn vào thời đại phát minh
cây cầu mùa xuân

khoác cái áo thợ đi xây những công trình
bò qua nâu, gụ mơ ngày trên mình thứ polyme tổng hợp
bị ngợp bởi cái đói khổ đã làm nên khao khát
quên cái đầu không và chân nẻ chằng nẻ chịt
là cua là ốc là thời mặt phây phây
huơ huơ hạt thóc củ khoai
kì cọ bàn chân để bước trên cây cầu mới

cầu đẹp chưa từng gặp
vững chắc bao lâu nhưng tràn ngập niềm vui
một hai ba bước đều dăm dắp
và lỡ rơi ...
nước cứ chảy quên mình
như đời cầu chai lì với mưa với gió

dưới chân cầu có đời sống bơ vơ
lo bữa nay chưa kịp lo bữa khác
nhưng con mắt tinh tường nhìn ra vết nứt
và sự rung rinh tận hố móng công trình
sóng vỗ vào chân cầu ngày đêm khô khốc
người vỗ vào mặt cầu bì bạch

phía trên cầu là bầu trời vời vợi
mãi đong đưa như chiếc võng trưa hè
vui bước hoa trước mắt
những bóng hình nhấp nhô
chẳng biết trên đầu còn có mây có gió
có mặt trời khi tắt khi không
có mặt trăng khi tròn khi khuyết
có ông sao đổi ngôi ở phía cuối chân trời

thời gian
rệu rạo đứng rệu rạo đi sông tròn xoe mắt
không khí lấp lay ở mỗi phía góc nhìn
những bước chân mòn vẹt đi chịu đựng
những cái nhìn mòn mỏi thấy thờ ơ
chợt giật mình rụng tim đau đớn

trong không gian
mọi nhỏ bé rơi vào im lặng
phủ lớp sơn không đủ lấp lánh bầu trời
rời rạc, đơn lẻ, không giống đứng phía ngoài

và lòng người
đứt từng khúc vẫn chưa thấy hết bàng hoàng
lỡ nhịp trong xanh ngày càng mênh mang
cái nhìn gãy mắt

sự vĩnh hằng đã chôn vùi biết bao khoảnh khắc
ta đứng trên sông ngắm cây cầu chờ đợi