MỘT THOÁNG VU VƠ
đất nước còn nghèo lắm mọi
người ơi
hậu qủa chiến tranh và hàng
trăm năm đô hộ
không thể vin vào lí do này
mãi thế
biết tự trọng ngẩng đầu đi
lên
chẳng nói đâu xa chỉ nhìn mấy
nước kề bên
giữa thế kỉ 20 còn thấy Sài
Gòn là hòn ngọc
ngoảnh trước ngoảnh sau trong
chớp mắt
bỏ lại nước mình dằng dặc xa
xôi
đất nước vừa anh hùng vừa trí
tuệ sáng ngời
chẳng lẽ cứ dậm chân lẹt đẹt
chẳng lẽ có cái gì cản bước
chẳng lẽ ngồi im không tháo
gỡ bung ra
đất nước cần người đức trọng
tài ba
không kham nổi đừng xôi thịt
cố đấm
xin hãy lìa xa chiếc ghế nóng
ngồi thêm một phút giây là
cản trở ngáng đường
những người giỏi thật sự
thông minh
hãy nâng đỡ để họ hết mình
góp sức
thôi đủ rồi bỏ thói đời trù
dập
măng mọc ở đâu chớ mọc quanh
mình
quan dù to dù nhỏ phải biết
thương dân
đừng hống hách giương oai
tham ăn đè đầu cưỡi cổ
hàng năm dân vẫn nộp đủ đầy
thuế má
nuôi các quan nên hãy biết
điều
đất nước nghèo nhưng lãng phí
ăn tiêu
khoa học công nghệ có đâu mà
lạc hậu
thật đau lòng rác thải nhập
tràn lan như thế
nhà khoa học ngồi chơi dở mếu
dở cười
các thế hệ học trò như những
búp hoa tươi
tha cho các em đeo trên lưng
cải tiến cải lùi mỏi mệt
dành cho con cháu mình điều
kiện tốt nhất
để các em tự tin đủ tri thức
vào đời
và như thế đất nước một ngày
kia vươn vai
bạn bè gần xa ước ao nhòm ngó
đất nước không có gì không
thể
rất đỗi mến yêu rất đỗi tự
hào
Buôn Ma Thuột, tháng 5 năm 1998