Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

YÊU BUỒN

yêu buồn ơi nói nhẹ đừng nhớ chuyện bâng quơ
vô cớ sai đúng hẹn ngồi đếm và cộng trừ
em nhớ thế là đủ mặt hếch vừa ngẩn ngơ
em nhớ thế có thừa gia vị yêu đáng nể
buồn lang thang vô kể không chịu nỗi yêu đâu
buồn biết và tránh mặt đi thật mau thật mau

buồn bước qua chiếc cầu đánh rơi giọt nước mắt
em đứng lại khóc lóc vớt nỗi buồn trên tay
khật khờ đám mây bay kéo nỗi buồn xa ngái
em nhìn thật ái ngại níu giữ giữa chơi vơi
một bàn tay nâng đỡ đưa em đi giữa trời
một tình yêu nâng đỡ đi dài rộng đời người

yêu đừng nghĩ buồn vui mà lòng rơi háo hức
buồn đừng nghĩ tiếng cười ghét những nơi rạo rực
có bao giờ lạnh buốt hỡi buồn ơi buồn ơi
có bao giờ nóng bức buồn đổ mồi hôi hột
yêu chi mà vồ vập nứt toác cả bờ môi
yêu chi mà cuồng nhiệt rạn vỡ cả bầu trời

em đẹp nhất lúc buồn yêu bồi hồi sâu lắng
em buồn nhất khi buồn yêu tìm đường xa lánh
yêu ơi yêu đừng trốn em cất buồn nơi nào
yêu dẫu buồn vật vã cũng nói lấy nửa câu
em biết đường chờ đợi có ngại ngần gì đâu
gió nhìn em mỉm cười cong đuôi chạy biền biệt

nếu một mai buồn mất em chẳng có niềm vui
nếu một mai yêu hết bùi ngùi những cuộc chơi
đau tận cùng con tim chính em đang yêu nhất
em buồn là khao khát dằn vặt và trông mong
cần một tiếng thỏ thẻ trôi nhẹ như lông hồng
cần một cái chạm khẽ mọi thứ được mở toang

yêu buồn thường giấu kín không hé lộ cùng ai
em buồn hay nói thẳng ngại gì tiếng chê bai
đạp bức tường ác cảm giẫm ghập ghềnh chông gai
cứ yêu và cứ sống và cứ để ngoài tai
đừng đến khi chột dạ sao không được yêu buồn
hạnh phúc và than thở nghe đâu lời dại khôn


Sài Gòn, ngày 23 tháng 5 năm 2016

Nguồn ảnh: internet

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

VẨN VƠ

ngồi buồn hay nghĩ vu vơ
rót ly rượu uống ngẩn ngơ tự tình
nhìn ai vừa đẹp vừa xinh
ta hơi chếnh choáng tỉnh tinh nụ cười

quờ tay ngắt cái vui tươi
cắm vào chai rượu dậy lời ngả nghiêng
còn ta trước mặt chung chiêng
thấy xa gần lại thấy riêng mỗi mình

lại đây nào ánh bình minh
lại đây màu tím nhân tình hoàng hôn
lại đây chia ngụm vui buồn
ngà ngà rượu rót chảy tuôn phí hoài

rượu quê nhắm ớt nhắm xoài
chua cay quấy đảo mệt nhoài tấm thân   
ai cho ta nhắm ái ân
tỉnh say say tỉnh bước chân vô hồi

ta say rượu rượu say ơi
ngày dài méo sẹo mấy lời nông sâu
rượu buồn thả lửng mấy câu
gửi về nơi ấy ở đâu hỡi người


   Sài Gòn, ngày 17 tháng 5 năm 2016

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

EM TRONG VEO NẮNG

em ở miền xa xôi tận phía ông mặt trời
em ở phía vắng người vui cỏ cây hoa lá
em rất lạ rất quen ưa nhìn không giấu được
một hạt bụi em biết một tiếng nói em hay
em cứ đi giữa trời tìm bóng anh nghiêng ngả
trời có động đi nữa em là nắng trong veo

em như thật như mơ hôn lên anh rạo rực
ngọn gió kia chấp được đưa hình em lên cao
em một thoáng lao xao thêm nồng nàn mãnh liệt
em hớp hồn bất chợt để anh thành ngu ngơ
khi anh biết em yêu trong veo như là nắng
anh bơi và anh tắm nắng vờn nhột miên man

em mà trong như thế anh kiên nhẫn nỗi không
anh sẽ là bầu trời ôm trong veo ngọt lịm
nắng trong em bịn rịn gõ vào con tim yêu
thôi thì anh chả biết liều như không thấy gì
cứ trong veo thầm thì ru vào nơi thổn thức
đất trời và em biết tiếng yêu anh vỡ tan

anh muốn mãi bên em đắm chìm trong veo nắng
anh muốn thật tự nhiên đừng ngụy trang che kín
khi đó cái nhìn anh huyền diệu và bí ẩn
đêm ơi đừng lai vãng để cho nắng trong veo
để gió nhìn thật rõ trời kia cũng ngó theo
còn anh thì khỏi nói cứ trong veo trong veo


                    Sài Gòn, ngày 03 tháng 4 năm 2016


Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

Năm 2010, Đài truyền hình Tp. Hồ Chí Minh tổ chức cuộc thi thơ và vọng cổ, Nguyễn Văn Tao tham dự và đạt giải nhì, bài thơ CÀ PHÊ TRONG VƯỜN CÂY BÁC HỒ. Bài thơ được nhạc sỹ Kiều Tấn phổ nhạc. Đêm tổng kết trao giải cuộc thi truyền hình trực tiếp trên HVT9, nghệ sĩ Đài Trang ngâm thơ, ca sĩ ÊBan Tú thể hiện bài hát. Sau đó, bài thơ được Chi hội nhà văn Viêt Nam Tp. Hồ Chí Minh in trong tập thơ TRĂM NĂM THƯƠNG NHỚ DẤU CHÂN NGƯỜI, NXB Văn hóa Văn nghệ 2011. Bài hát in trong tuyển tập ca khúc Chi hội 1 Hội âm nhạc Tp. Hồ Chí Minh. Nguyễn n Tao-Đông Xuyên nhớ lại

CÀ PHÊ TRONG VƯỜN CÂY BÁC HỒ

Những người con của vùng đất Tây Nguyên
vượt cả ngàn cây số mang cây cà phê về bên Bác
trên mình còn dính đất đỏ bazan
còn mùi thuốc súng thời đánh giặc
còn âm hưởng bài ca khai hoang vỡ đất
bóng dáng tất bật thời hội nhập
và cả hương rừng thơm ngào ngạt
đến bên Bác
giữa Ba Đình thanh cao

Ngày nảo ngày nào người Êđê, Jarai, Banar…
ước ao một lần gặp Bác khi đất nước hòa bình thống nhất
thì Bác đã ra đi
những con người mộc mạc đơn sơ
những con người ăn nắng uống gió
trồng cà phê trong vườn Bác
Bác có vui không
từ nay chúng con ở bên Người

Giữa muôn loài cây
cà phê không cao vời ngút ngát
khiêm nhường bạt ngàn Tây Nguyên
tháng ba hoa cà phê trắng như đồi trăng
bập bềnh thành từng con sóng
vỗ vào buôn làng
vỗ vào tấm lòng khao khát
nỗi chờ mong bên Bác vui mừng

Giữa muôn loài qủa
cà phê chín đỏ như mặt trời bé nhỏ
sáng long lanh mắt người Tây Nguyên
nhìn giấc ngủ ngàn năm của Bác
bất chợt
mùa khô mùa mưa thức giấc
thủ phủ cà phê Buôn Ma Thuột ngọt ngào, đắng chát
âm vang cồng chiêng
giữa thủ đô Hà Nội văn hiến ngàn năm


                                                                                    Tháng 8 năm 2009



Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

ANH ƠI YÊU NỮA

đêm bảo ngủ đi anh
ghé sát tai đêm anh nói, ngủ khó gì thức đâu là dễ
đêm cười hiểu chuyện
nhưng vẫn nài nì ngủ đi anh vì cả ngày làm việc mệt nhọc
lại ghé tai đêm để anh thức
anh thức làm gì đêm khuya muỗi đốt
anh thức làm gì đêm khuya thạch sùng tặc lưỡi
bóng đèn ngáp vặt
căn phòng sẽ vì anh mất ngủ

đêm ơi, sao chỉ biết tối sáng không biết yêu
yêu không có khái niệm ngày đêm
chỉ có khái niệm trái tim
anh dành trọn đêm nay cho tình yêu mong đợi
đang trằn trọc thức

âm thanh yêu rạo rực
từng tiếng ngọt trào dâng 
rân rân máu thịt
thăng hoa như còn như mất
tất cả là sự vắng mặt chỉ có yêu
yêu cũng bằng lòng với anh như thế

bao lần âm thanh chìm trong khoái cảm
bao lần âm thanh tự nhiên vỡ ra lãng mạn
chân tay không lời bật thành tiếng
trái tim dài rộng nông sâu nghe qua từng hơi thở
đêm bảo hãy chợp mắt anh thì cứ thức
đêm bảo điên anh bảo yêu
yêu bảo mặc đêm

đêm nay, đêm ngủ không ngon
cái yêu đã làm đêm nhiều lần thức giấc
đêm ngủ gà ngủ gật, biết
trèo đèo lội suối nghe cây rung, nước chảy
thế nào là anh ơi yêu nữa


               Sài Gòn, ngày 05 tháng 5 năm 2016

Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

HOA HỒNG

hoa cứ nở vừa tay anh một màu gai nhọn
một chút máu hồng nhòe ra sắc hoa
cầm hoa tươi mặt anh héo
hoa rạo rực đâu đâu
thấy khoảng không màu
thấy nỗi buồn đau

hoa chắt lọc từ đất nông sâu
khoe với màu trời
khoe với màu đất
khoe với màu anh trong gang tấc đầy vơi
cành cố giữ cho cánh hoa đừng rơi
anh thì cứ muốn cho hoa tươi mãi
ý nghĩ không tưởng xa vời
nên hoa rụng anh không giữ được

anh không giữ được màu hoa hồng trong mắt
anh không ôm được đỏ thắm hoa trong lồng ngực
hoa nhạt phai nhạt phai
trơ lại cọng và những cái gai
đâm lỗ chỗ hiện thực đâm toạc kí ức
đâm miền yêu tha thiết
đâm cái nhìn riêng biệt
giọt hồng nước mắt
khóc thời rực rỡ
khóc nhìn thấy chồi nụ

anh cầm hoa hồng tươi
tặng vô hình người xa thẳm
người đưa tay cấu xước những cái gai
không thể hiện buồn phiền đau nhói
không buông lời
một vệt hồng bay lên tạm biệt
cánh hoa rơi
hoa trên tay anh không còn nữa

hoa hồng anh cầm ngày nào giờ chỉ là kỉ niệm
cứ đến độ giật mình
là anh nghĩ linh tinh
là hoa sinh tồn mất mát
sắc màu níu giữ thời gian

                 Sài Gòn, ngày 06 tháng 5 năm 2016

Ảnh khai thác internet

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2016

MỘT THOÁNG VU VƠ

đất nước còn nghèo lắm mọi người ơi
hậu qủa chiến tranh và hàng trăm năm đô hộ
không thể vin vào lí do này mãi thế
biết tự trọng ngẩng đầu đi lên

chẳng nói đâu xa chỉ nhìn mấy nước kề bên
giữa thế kỉ 20 còn thấy Sài Gòn là hòn ngọc
ngoảnh trước ngoảnh sau trong chớp mắt
bỏ lại nước mình dằng dặc xa xôi

đất nước vừa anh hùng vừa trí tuệ sáng ngời
chẳng lẽ cứ dậm chân lẹt đẹt
chẳng lẽ có cái gì cản bước
chẳng lẽ ngồi im không tháo gỡ bung ra

đất nước cần người đức trọng tài ba
không kham nổi đừng xôi thịt cố đấm
xin hãy lìa xa chiếc ghế nóng
ngồi thêm một phút giây là cản trở ngáng đường

những người giỏi thật sự thông minh
hãy nâng đỡ để họ hết mình góp sức
thôi đủ rồi bỏ thói đời trù dập
măng mọc ở đâu chớ mọc quanh mình

quan dù to dù nhỏ phải biết thương dân
đừng hống hách giương oai tham ăn đè đầu cưỡi cổ
hàng năm dân vẫn nộp đủ đầy thuế má
nuôi các quan nên hãy biết điều

đất nước nghèo nhưng lãng phí ăn tiêu
khoa học công nghệ có đâu mà lạc hậu
thật đau lòng rác thải nhập tràn lan như thế
nhà khoa học ngồi chơi dở mếu dở cười

các thế hệ học trò như những búp hoa tươi
tha cho các em đeo trên lưng cải tiến cải lùi mỏi mệt
dành cho con cháu mình điều kiện tốt nhất
để các em tự tin đủ tri thức vào đời

và như thế đất nước một ngày kia vươn vai
bạn bè gần xa ước ao nhòm ngó
đất nước không có gì không thể
rất đỗi mến yêu rất đỗi tự hào


              Buôn Ma Thuột, tháng 5 năm 1998

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2016

GÓC NHÌN VỀ CON CÁ

phía cúi đầu
bên bảo vệ
bao nhiêu người rửng rưng
trước cá chết hàng loạt phơi mình trên biển cả
cứ cúi đầu đi
cứ bảo vệ đi
cứ rửng rưng đi
cá sẽ thối lòng người tội lỗi

chẳng có việc gì tự nhiên vô cớ
trình diễn vu vơ nhà khoa học phản biện
biến đổi khí hậu thường tình ai cũng nói được
không cắn dứt lương tâm
công lao “cống hiến” lũy tiến bao năm
là cái bắt tay lót tay xa dần lời nói thực
giọng bổng trầm độc hại hơn nước thải
cá đi rồi dân biết đi đâu
mỉa mai thay cúi đầu
hèn thay bảo vệ
tệ hơn mọi thứ tệ rửng rưng

cá chết nằm phơi trắng trên biển trên sông
mùi hôi thối nồng nặc một vùng trời đất
đời lên tiếng dày đặc trên phương tiện thông tin đại chúng
hy vọng đợi chờ đến hồi chán nản
cá thối rữa lâu ngày không còn nữa
mùi hôi tanh dư âm
nước biển xanh ngậm bồ hòn
dân âm thầm khát vọng trên từng con sóng
vỗ giữa đại dương rách nát cánh buồm
đơn độc chim hải âu
bay, bay mãi biển trời thì hẹp lại
nước mắt rơi biển mặn
lau chưa khô nối tiếp rơi rơi

chuyện con cá không là cá nữa
chuyện con người muôn thuở đầy vơi
lời cảnh báo từ gần đến xa xôi
trượt trên mặt trơ trán bóng
vô cảm, xa rời
con cá chết rầm trời lên tiếng
con cá sống may mắn hơn bè bạn dưới biển ngoi lên


         Sài Gòn, ngày 28 tháng 4 năm 2016