bàn tay cầm thứ nhỏ thứ
to thứ có thứ không
ném thia lia trên
mặt nước
ném cái nổi, chìm xuống
phía nhặt lên mù mờ
hư thực
cứa da thịt, đứt
mạch, máu loang
những thứ bỏ đi khoảnh
khắc thành rùng rợn
người ồn ào lặn mất
sủi bọt ở dòng sông
phía này nhìn về
phía ấy có xa không
miệng thì hỏi lòng
cứ xa vời vợi
khoảng cách đo bằng
cái nhìn cách ném
hoang đường giữa
thật và ý thức căn nguyên
choáng choàng ném
ánh sáng lấy màn đêm mềm mại
rồi lại ném màn đêm lấy
ánh ngày bội bạc
thôi đành, ném cái
nhìn phía trước
nghe róc rách nước
ném qua vách đá
nghe xào xạc gió ném
vào rừng cây
vần vũ mây đen ném
trong không gian
trời vui buồn ném
mưa ném nắng
nơi ẩn hiện ném cái
nhìn về phía ấy
phía vứt được nỗi
niềm
nơi đọng lại vết đau
đám đông chen nhau
tìm đường sám hối
mất hút bằng lời
trái ngang
ta nhìn thấy cái
nhìn trong mắt
lúc đục lúc trong
lúc đỏ ngầu hiện trên khuôn mặt
phảng phất hình dáng
sâu thẳm tận cùng
chênh vênh
giữa vô hình vạn
kiếp
cái nhìn đi ra, nước
mắt rơi vào cái nhìn mới tới
hỗn loạn, chu du đi
tìm của lạ
tìm người bắt bạn thân
quen
tìm một chính danh
trong bủa vây ngột ngạt
ném cái nhìn rồi
loay hoay tìm kiếm cái nhìn
nơi phỉ báng từ thời
mở mắt
già nua rồi mới hoang
mang nơi ấy là sự thật
dối trá cười trên
tiền bạc
giả danh nói vào hư
vô
mờ mờ bóng đen như
qủy đói
nhìn phía này mắt
thấy tai nghe
nhìn nơi ấy chưa bao
giờ được biết
phía hoàng hôn hay
phía thiên đường quyến rũ
ta bẻ cái nhìn thành
từng mảnh
ném thia lia trên
dòng sông không gian
có thể phải chia tay
nhiều thứ
có thể đau đớn do vô
tình hay cố tình cũ mãi
dại khôn! ném cái
nhìn về nơi ấy