“tôi
hát xuôi cũng được mà tôi hát ngược cũng hay”
lời
ca không phân biệt đúng sai
chắc
chắn một điều không dở
tôi
lần theo ngọn gió
nghe
câu ca láy hơi trong cổ
đậm
đà miền quê đồng bằng bắc bộ
ấm
áp bến nước sân đình
lời
hài hước giễu cợt
và
cả những lời ngọt bùi chua chát
lay
động tâm hồn
thời
không thứ nào hơn
cả
năm mới được nghe vài lần chèo hát
bây giờ,
người nghe chèo ít
càng
ít hơn người đeo bám dòng nhạc cổ truyền
những
người hát chèo vừa hiếm vừa dũng cảm
giữa
thị trường ca nhạc sôi động
giành
giật đất sống
đua
chen thành ông hoàng, diva
lắm
tiền khoe của
nhố
nhăng khả ố
tiếng
sáo tiếng nhị mắc kẹt giữa nhạc cụ điện tử
duyên
dáng mớ ba mớ bảy chóng mặt trong sexy gào thét
hề
chèo khóc cười dở dang
lập
cập diễn nhầm lời xình chát
tiếng
trải lòng của trăm năm ngàn năm trước
người
dân lấm láp đất bùn
ông
quan khăn xếp áo the đi guốc mộc
oai
đến cùng ngồi kiệu nhong nhong
không
hợp thời văn minh công nghiệp tri thức
than
vãn thành hội chứng
kêu
cứu thành mưu cầu
còn
mất ngoảnh mặt
bảo
tồn hiện hữu
xưa
nay
tôi
là sản phẩm giao mùa giữa cũ và mới
cố
ngồi xem cho hết tích chèo
những
điều dạy bảo một thời là chân lí
bây
giờ đã có những đổi thay
khư
khư níu kéo
giãn
dây…
đợi
đấy, sự đời còn phía trước
ai
cứ cười đi rồi khóc không chừng
mất
í i lòng nuối tiếc
còn
xập xình chát chúa trên không
mấy
ai bỏ thời gian
trầm
tư nghe luyến láy yêu thương một thuở