hắn ngồi vót mấy cái tăm
mà sao đôi mắt xa xăm cuối
chiều
vậy thôi, hắn nghĩ lắm điều
bấy nhiêu năm tháng bao nhiêu
giải bày
nhớ khi ăn mỏng ăn dày
nhớ khi hắn múa đôi tay dẻo
mềm
võ mồm chém gió như nêm
nhói tai, nhức óc… êm đềm
không hay
thầm nghe trong tiếng vỗ tay
có câu chửi độc tối ngày hắn
đi
đến nơi nặng nhẹ so bì
đến nơi chẳng để làm gì cho
nhau
ở đâu cũng từng ấy câu
nhai đi nhai lại thuộc làu
như chan
cái làm là của dân gian
hắn chơi hắn nhởi ngút ngàn
trời mây
người ta lo cuốc bận cày
bỏ lời lảm nhảm gió bay ứ
thừa
bốc mùi khi nắng khi mưa
hắn không sực nổi còn lừa
được ai
hắn gom ngày rộng tháng dài
công lao thành tựu không
ngoài cái tăm
mỗi khi bè bạn đến thăm
hắn buồn không kể những năm
uổng hoài
mất gì hơn mất đời trai
đau gì đau nhất khôi hài lẳng
lơ
nghĩ rằng ngời sáng vô bờ
hóa ra không tưởng nào ngờ
đắng cay
hắn còn một chút rủi may
vót tăm vót cạn ngày dài đêm
thâu
hắn còn răng để xỉa đâu
tặng người khác xỉa cúi đầu
làm ơn
Sài Gòn, ngày 25 tháng 5 năm 2016