anh đi con đường xa, xa lắm
những khúc khuỷu những uốn
cong chỉ là đoạn dạo đầu
hai bên đường bạt ngàn cây,
cỏ bông lau
tay anh gạt tay anh phát
thành con đường nho nhỏ
dấu chân đầu tiên hằn lên một
chút đau
một chút lún mềm nát vụn
con đường anh qua lấp đầy
hạnh phúc
con đường anh đi ngày đêm ồn
ào loài thú
cọp beo trố mắt nhìn, sóc
chạy qua nhảy vào bụi rậm…
những con thú vễnh tai nghe,
loạn ầm vô cớ
đồ điên, sao không đi con
đường người đông hơn
những con thú mắt đỏ ngầu
giận dữ vì, anh đã đi vào vòng cư ngụ bầy đàn
chúng sợ mất miếng ăn
chúng sợ ngủ không ngon giấc
chúng sợ vùng đất này cạn
kiệt và sợ bước chân vô thức tìm đường
tất cả, rửng rưng không đón
nhận
anh cứ đi, nghĩ trong đầu,
chúng chỉ là con thú
con đường anh đi qua khu rừng
rộn ràng chim kêu
nghe tiếng gọi vỗ cánh bay
xao xác
con sà xuống đất, con bay lên
trời, con đậu ngang vai…
phát hiện ra anh đến từ miền
quê lạ
nhưng chẳng sợ anh đi mất con
đường mặt đất
bay trên không thách thức,
chào đón vu vơ
anh đi, mặc đường bay trên
cao
phía bầu trời cũ
phía con chim sinh ra đôi
cánh
rất gần rất xa
gần như thân quen chạm tay
vào sờ được
xa như chưa bao giờ biết đi
hết cả cuộc đời
ngoái nhìn con đường xa vời
trống hoác, bước chân lên điều mình thích
anh mỉm cười, không lặp dẫu
tiếng gọi thân thương
đấy là tiếng bầy thú đàn chim
níu bước anh qua lần gặp gỡ
những cơn gió hung tợn, muốn
xô anh ngã gục trên đường
đám mây thấp dần để anh nhảy
lên
đàn chim giúp anh ngồi trên
đôi cánh
bầy thú đưa anh cưỡi trên
lưng
không! anh chối từ, tự mình
thổi tan ngọn gió
con đường anh đi vẫn còn rất
xa
phía sau ngoằn ngoèo, đèo
dốc, không mang theo được mất
anh kiên trì lần mò từng bước
in trên đất dấu chân mình
bầy thú đàn chim đứng nhìn,
cười anh, một gã lạc loài ngất ngưỡng
tự đày mình trên con đường xa
Sài Gòn, ngày 18 tháng 4 năm 2016