Thứ Năm, 21 tháng 4, 2016

CHIỀU EM ĐI

em đi rồi bóng hình giữa nắng chiều cũng tắt
một chút ngả nghiêng đám mây vàng nhạt
bước chân sau cùng đặt phía cuối trời
lóe lên hoàng hôn chới với
đêm mang em đi

mỗi chiều anh nhìn hoàng hôn
toàn thấy sắc màu tiễn biệt
những đám mây mang hình thù kì quặc
đứng chắn mặt
anh tưởng tượng xa vời
không thấy em không thấy trời em đến

nắng nhạt nhẽo về cuối mắt anh
chưa kịp hằn lờ mờ trong chiều em ngang trái
anh không đủ can đảm giữ lại
chiều chợt tắt
anh ngây người trước hoàng hôn đổ sập
cái nhìn nát thành mảnh sao băng

chiều đi qua rừng già đỉnh núi xa xăm
mấy lần rách bởi vướng cành khô đá sắc
chiều khâu một ráng vàng
rồi rơi vào không gian mờ mịt
em lặng im xa lánh

anh tìm thấy một buổi chiều bình yên
không gian nói với anh về em đi chiều ấy
anh vô tình hay cố tình biết vậy
chiều hối thúc
anh chỉ còn bóng đen

chiều cho anh phút giây ngọt ngào dịu êm
môi vừa chạm hoàng hôn tan mất
cái hôn luyến tiếc chạy mất dép
để khô rát chiều cong
em bỏ chiều ở lại
không gió không mây không ráng mặt trời

có thể chiều bỏ vĩnh viễn anh rồi
bao lâu nay anh chỉ thấy trưa gay gắt
rồi lại thấy màn đêm dằng dặc
trưa đi tắt bỏ qua buổi chiều vàng
cũng như em bỏ chiều để xa anh


        Sài Gòn, ngày 07 tháng 4 năm 2016