em ơi, chèo lái con đò
chở bao nhiêu chuyến học trò
mến yêu
nhớ ngày lũ qủy đùa trêu
đứa sùi sụt đứa sưng vêu trán
đầu
vừa thương vừa giận sức dầu
lại nghe ha hả đá cầu nhảy
dây
xa rồi ám ảnh còn đây
đứa ngồi trong lớp mặt ngây
ngây buồn
em vừa mới hỏi, lệ tuôn
cảnh nhà tan vỡ cội nguồn đau
thương
lớp mình đứa dở đứa ương
đứa thì cá biệt nhất trường
nhất thôn
lắm khi nghĩ dại chưa khôn
vô tư mở hết tâm hồn tuổi thơ
nhớ xa xưa đến bây giờ
đứa bay bổng hóa gã thơ phớt
đời
cứ khờ dại cứ mơ tơi
gia tài một gánh gió trời
trăng sao
đứa nghe mãi, bảo không vào
xênh xang quan lộ ào ào, ngạc
nhiên
khua tay chém gió triền miên
trên trời dưới đất khắp miền
bở tai
đứa đeo cặp kính đít chai
một đời mọt sách thành tài
mấy ai
ghập ghềnh bước giữa chông
gai
“nên cơm nên cháo” đường dài
nghĩ xa
đứa là tướng đứa đại gia
hô lên lửa cháy nói ra bạc
tiền
giật mình nhớ tuổi hoa niên
chữ còm chữ lép, thần tiên
cúi chào
đường đời dài ngắn thấp cao
và bao nhiêu đứa chênh chao
nổi chìm
nhớ thương dồn nén trong tim
lúc hồi hộp đập khi tìm trong
mơ
lâu rồi nghe tiếng, thưa cô
như quen như lạ u ơ giữa đời
cái nghề từa tựa cuộc chơi
ai còn nhớ đến ai rơi nghĩa
tình
em ngồi nỗi nhớ lặng thinh
lời thăm hỏi nhắc tên mình
gần xa
có niềm vui đến vỡ òa
dán trên facebook sáng lòa
mẩu tin
Sài
Gòn, ngày 18 tháng 11 năm 2015