Đời em đã lỡ chuyến đò
những đau xót những dày vò
tương tư
bây giờ nghĩ thật thành hư
nghĩ sai thành đúng cộng trừ
làm sao
Nhìn trời khi thấp khi cao
nhìn xung quanh thấy ồn ào
chướng tai
phải chăng cứ đóng cửa hoài
người qua kẻ lại chẳng ai ngó
mình
Không tin, một buổi xỉnh xinh
có anh ăn diện rủ mình đi
chơi
dùng dằng e ngại nhận lời
con tim nhấp nhỏm bồi hồi,
chết chưa
Cà kê kể chuyện ngày xưa
kéo lê kéo lết dây dưa vô bờ
nhiệt tình xua đuổi thờ ơ
ngày này ngày khác hững hờ
đẩu đâu
Cùng đi qua mấy nhịp cầu
cà phê, ca nhạc, phượt nhàu
trái tim
đến khi không thể lặng im
vớ va vớ vẩn kiếm tìm bâng
quơ
Em đâu còn tuổi ngây thơ
nhìn anh khua khoắng giả vờ
yêu đương
này, đây dày dạn tình trường
anh ơi, cất thói xem thường
nhau đi
giữa trời cầm gió vân vi
ngọn rơi tan nát ngọn thì
nhói đau
méo tròn nói gọn một câu
anh theo gió để em mau lấy
chồng