Cả phòng ồn ả nói cười
anh hơi đỏ mặt ngây người
ngồi im
đôi khi em liếc mắt tìm
người yêu ơi vững trái tim
lên nào
Thế rồi, đứng đắn hỏi chào
bạn em tranh cướp lời vào
tiếng ra
là trò, hơn cả qủy ma
chịu thua bởi chẳng gần nhà,
thế thôi
Bữa cơm dày đặc tiếng mời
gắp đi gắp lại, ơn trời,
nhường nhau
thịt thà nhiều nhặn gì đâu
lát lên mấy miếng giữa màu
rau xanh
Đãi nhau lửng bụng lanh canh
xoong nồi bát đũa nhìn anh
ngại ngùng
đời sinh viên đói não nùng
ăn qua loa vẫn vô cùng vui
tươi
Hồn nhiên sảng khoái tiếng
cười
mắt anh nhìn trộm mắt người
thấy điêu
giữa bao từ ngữ đùa trêu
hớ hênh để lộ tiếng yêu trong
lòng
Anh về, tạm biệt căn phòng
lời chào tiêng tiếc cuốn vòng
tiếu lâm
em đi len lén âm thầm
màn đêm cất giấu lỗi lầm yêu
đương
Cái thời yêu thật là thương
cứ đem “đạo đức” soi đường
lứa đôi
cầm tay, hôn hít, thôi rồi
cuối tuần bầm dập đứng ngồi
thâu đêm