Sẫm chiều đứng ở giếng làng
em nhìn về phía có hàng cây
xanh
chỉ mong thấp thoáng bóng anh
tháng năm mòn mỏi trở thành
niềm vui
Em mang cay đắng ngọt bùi
lòng chưa giải tỏa ngậm ngùi
xa xăm
héo mòn đôi mắt lá răm
má hồng bạc phếch đêm nằm bơ
vơ
Nhìn vào đôi mắt đợi chờ
vết chân chim rạn be bờ làn
da
tiếng gàu múc nước khẽ va
bọt tung sóng động loang xa
nổi chìm
Gió ơi, sao cứ đứng im
không bay ngang dọc đi tìm
giúp em
chồn chân đứng mãi bên thềm
giếng không khỏa lấp nỗi niềm
xa nhau
Thời gian giẫm đạp ngờ đâu
giếng lờ mờ lấp phía sau cuộc
đời
còn ai dùng nước giếng khơi
mà em đứng đó giữa vời vợi xa
Em quen cái buổi chiều tà
bước chân lặng lẽ người ta ít
nhìn
em nghe từ phía khó tin
giếng làng dâng nước hình in
tràn đầy
Bóng anh như hãy còn đây
nhập vào em giữa ngất ngây
giếng làng
đi đời thực đến mơ màng
đợi chờ đã hóa bảo tàng trong
em