Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

TRỞ LẠI

trở lại vườn cây
em gục đầu
mái tóc xõa tung sự cố
không còn nhớ mùi hoa thổi hồn lên gió
hương vị tự nhiên đánh thức giấc ngủ tình trường

dòng máu đang chảy trong em xen lẫn giao duyên
giọng nói của em có âm hưởng bản tình ca mây trời bóng núi
một vạt cỏ một cành cây níu cái nhìn trong mắt
hồn em hồn của cây và đất

em trở lại vườn cây
lê cái mệt mỏi vào đôi chân uể oải
đem cái chán chường, im ắng, khô héo màu xanh
đem bộ mặt kiêu hãnh gã háu ăn trao tặng
bất chợt, em thấy những vệt nâu đỏ
những kẽ nứt, lỗ hổng bủa vây
ngày này trả ngày qua
tiếng thở dài hẫng hụt

trở lại vườn cây
không cao ngạo ngôn từ
không uốn éo tấm thân
sự mất mát vẹn nguyên trong đầu óc
rả rích làm đau sợi cơ thớ thịt
cái cho cái được để làm gì không còn ý nghĩa

vườn cây là nơi em neo đậu cuối cùng
chúng già nua kém hoa ít qủa
chẳng bắt mắt cái nhìn
thoáng qua, em giật mình
vũ điệu lâu nay nằm ở nơi nao