Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

RA ĐI

gã biết chắc ra đi không thương tiếc
cả ngàn lí do chống chế
rằng gã là người tài phải tìm bầu trời cao rộng
rằng gã là người tài phải tìm nơi người ta chắp cánh
rằng gã không thể ở lâu 
gã không nói ra
âm thầm đêm ngóc ngách

ồn ào
gã sẽ ra đi
gã ngượng ngùng khi gặp những người không bao giờ hỏi
mặt gã rạng rỡ nơi này/chắc vui lắm
mặt gã héo hắt nơi kia/có lẽ buồn
mặt gã bành bạnh tội nghiệp/phải luồn nơi bóng tối
mặt gã như thế... như thế

gã có tí chút trong tay ở nơi khỉ ho nào đó
mọi con mắt dồn về
khiến gã phải thanh minh
nói sướng mồm
yên lòng
gã về ngồi chỗ cũ
cái ghế bốc mùi

gã sẽ đi xa
nhưng đi đâu thì chưa ai biết
nơi biết rồi qúa khứ gã chẳng thèm mơ
con đường đi hơi hướng lắm kẻ thèm
gã thu mình chờ thời để biến
nghe cánh cửa kêu khi làn gió cựa
gã giật mình
thấy những người vô hình đang nguyền rủa
gã cười gằn

gã nóng lòng chưa thấy tin tức chuyến đi
gã thường a lô ai nào biết
gã chỉ nghe
hãy biết chờ đợi
khỏe lên
yếu mềm thì mọi con đường đều tắt

những chuyến giao du con thoi
gã đạp lên nỗi niềm
mặc nhiên
gã bước qua
dấu chân cay đắng