Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

TRỞ LẠI

trở lại vườn cây
em gục đầu
mái tóc xõa tung sự cố
không còn nhớ mùi hoa thổi hồn lên gió
hương vị tự nhiên đánh thức giấc ngủ tình trường

dòng máu đang chảy trong em xen lẫn giao duyên
giọng nói của em có âm hưởng bản tình ca mây trời bóng núi
một vạt cỏ một cành cây níu cái nhìn trong mắt
hồn em hồn của cây và đất

em trở lại vườn cây
lê cái mệt mỏi vào đôi chân uể oải
đem cái chán chường, im ắng, khô héo màu xanh
đem bộ mặt kiêu hãnh gã háu ăn trao tặng
bất chợt, em thấy những vệt nâu đỏ
những kẽ nứt, lỗ hổng bủa vây
ngày này trả ngày qua
tiếng thở dài hẫng hụt

trở lại vườn cây
không cao ngạo ngôn từ
không uốn éo tấm thân
sự mất mát vẹn nguyên trong đầu óc
rả rích làm đau sợi cơ thớ thịt
cái cho cái được để làm gì không còn ý nghĩa

vườn cây là nơi em neo đậu cuối cùng
chúng già nua kém hoa ít qủa
chẳng bắt mắt cái nhìn
thoáng qua, em giật mình
vũ điệu lâu nay nằm ở nơi nao

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

DÒNG SÔNG CHẢY NGƯỢC

huyền thoại trong rừng trong núi trong đồi 
trong tiếng cồng chiêng tiếng chim thú
tiếng qủa bầu vục vào bến nước
tiếng da thịt cựa quậy mùa nương rẫy

những buôn làng chơi vơi bên sông
con người và dòng chảy
nước cứ trôi
bờ cứ lở
phơi cái lưng cười với nắng
hong cái quần nói với gió
chân tay đào bới mấy tầng đất đá
vật vã nguyên sơ 

những đám mây bay trên sông
lấy từng giọt nước
và cỏ cây hoa lá đôi bờ
đứng nằm không thiết nghĩ
dòng nước khi đục khi trong khi đỏ ngầu sóng vỗ
đam mê bộn bề
nối đôi bờ rừng núi vào thơ

vẫn nguyên đó một thời khói lửa
giữa hừng hực sóng gầm thác đổ
bỗng vỡ òa trong tiếng khóc cười reo
Sêrêpốc xa xôi
Sêrêpốc đây rồi
chảy những dáng hình vạm vỡ

hôm nay
sông hiền hòa
khỏa lấp những lô xô hướng về nơi xanh thẳm
tắm táp cuộc đời chìm nổi
gọt rửa tì vết nhân gian
lau chùi cái mồm lấm lem
và đôi mắt bám đầy ghèn không chịu dụi

Sêrêpốc ngang tàng chảy ngược 

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

TỰ KHÚC

Nước ngồi thiền
để con sóng đi vào cõi phật
Gió đi tu
để cơn bão trú ngụ trong chùa

Đời
để mớ chức đến tìm ve vãn
còn ai cầu nguyện để thành dân

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

TRƯỚC BIỂN

Nơi tầm mắt bị che 
cứ ao ước cái nhìn rộng mở

Và đây
biển đang ào ạt quanh ta
biển rộng qúa không nhìn hết được
nước mênh mông như trời như đất
nhận tất cả các dòng sông

Lần đầu đến với biển ta cảm thấy lẻ loi
và không tài nào ví mình nhỏ nhoi như hạt cát
hạt cát giữa biển khơi chẳng thấy bao giờ
hạt cát chỉ lẫn trên bờ bén gót chân vạn dặm
ta bị cuốn vào từng con sóng

Biển ơi, có một ngày ta đứng
giữa trùng khơi túm con sóng bạc đầu
con sóng cuộn mình gầm gào xô đẩy
muốn xé xác, băm vằm giữa mặn mòi đắng chát
mà ta cứ bập bềnh dắt sóng vỗ đông vui

Biển là sân để các dòng sông đến chơi
mang tâm tình lòng người mọi miền muôn ngã
thỏa thích vẫy vùng
bơi bằng sức của mình, bơi giữa lạ thành quen
bơi vượt nỗi niềm

Biển, biển ơi! xanh xanh đến thế
càng xa khơi càng thấy hiền hòa
biển vô tư cho mọi bề lăn sóng...

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

TẦM CAO

mặt trên cao

chạy trốn mù lòa dưới đất
chau mày ngó
thần tượng ngông nghênh
chao đảo
những gãy khúc
vỡ vụn trong biến tấu

cái bóng lên ngôi
tỏa sáng bầu trời chưa có màn đêm
đôi chân lăng trụ
thất lạc âm thanh kiếp trước
rưng rức người qua
nhòa vào miền nhớ
dửng dưng

đi khỏi tầm nhìn
nỗi đau héo úa
ý nghĩ cạn cùn
mùa đông thổ lộ lời tê cóng
những chiếc áo bay qua
những chiếc áo treo lên cái bóng

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

RA ĐI

gã biết chắc ra đi không thương tiếc
cả ngàn lí do chống chế
rằng gã là người tài phải tìm bầu trời cao rộng
rằng gã là người tài phải tìm nơi người ta chắp cánh
rằng gã không thể ở lâu 
gã không nói ra
âm thầm đêm ngóc ngách

ồn ào
gã sẽ ra đi
gã ngượng ngùng khi gặp những người không bao giờ hỏi
mặt gã rạng rỡ nơi này/chắc vui lắm
mặt gã héo hắt nơi kia/có lẽ buồn
mặt gã bành bạnh tội nghiệp/phải luồn nơi bóng tối
mặt gã như thế... như thế

gã có tí chút trong tay ở nơi khỉ ho nào đó
mọi con mắt dồn về
khiến gã phải thanh minh
nói sướng mồm
yên lòng
gã về ngồi chỗ cũ
cái ghế bốc mùi

gã sẽ đi xa
nhưng đi đâu thì chưa ai biết
nơi biết rồi qúa khứ gã chẳng thèm mơ
con đường đi hơi hướng lắm kẻ thèm
gã thu mình chờ thời để biến
nghe cánh cửa kêu khi làn gió cựa
gã giật mình
thấy những người vô hình đang nguyền rủa
gã cười gằn

gã nóng lòng chưa thấy tin tức chuyến đi
gã thường a lô ai nào biết
gã chỉ nghe
hãy biết chờ đợi
khỏe lên
yếu mềm thì mọi con đường đều tắt

những chuyến giao du con thoi
gã đạp lên nỗi niềm
mặc nhiên
gã bước qua
dấu chân cay đắng

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

TIẾNG HÓT BAY LÃNG QUÊN

ngày đẹp trời những tiếng hót chen nhau cất lên
đậu trên rất nhiều vành tai
có tiếng hót tuột ngay
có tiếng hót làm tổ lâu năm
những cái tai oằn ra chịu đựng
tra tấn hơn thưởng thức

tiếng hót khàn của con chim ăm lắm béo tròn bự cổ
tiếng hót xé tai của loài chim thấp bé
đan vào nhau thành mớ âm thanh hỗn độn
tự mình không phân biệt được hay dở
đầu gật gù khen chê chưa rõ
tiếng hót sang sảng

những cái tai doãng ra khi bầu trời mở rộng nhiều phía
âm thanh được tách thành âm vực khác nhau
khi ấy bầy chim nhận ra tiếng hót của mình
từng con xù lông, vỗ cánh
bay lên rồi rớt xuống
nằm phủ phục trên đám âm thanh
mổ tiếng kêu xa lạ

những cái tai không chịu được đeo bám gan lì của tiếng hót lảnh lót
mốc meo bốc mùi không gian chưa kịp hòa tan
nước mưa bào mòn thành nhũ giống hình màng nhỉ
chân gãi đầu lắc sự chắc chắn chưa biến dạng nhiều
cứ để rêu phong cổ kính
xây một bảo tàng cất giữ tiếng hót

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

ĐÊM

đêm yên lặng qúa
yên lặng để diễn giải cuộc đời ta
đêm biết rõ mọi điều và quyện thành một sắc đen huyền ảo
rồi phai dần đến sáng toát cõi nhân sinh
ta làm sao tránh được

đêm là ảnh của ngày
chùm tất cả cần lao bóng tối
ôm tất cả hào nhoáng cõi thâm u
đêm ru ta giấc ngủ 
bỗng bật thức cay xè

đêm không trả lời
nằm đạp thẳng chân vào đám ngày nhí nhố
đấm mạnh tay vào bộ mặt sáng sủa rối ren
đêm có ngày than phiền, rằng ngày ơi, cứu rỗi
thời gian hai mươi bốn tiếng đồng hồ chia nửa
nửa này chẳng chịu vịn vào nửa kia
và giao nhau chưa rõ

đêm thức cùng ta
vẽ lại áng ngày của nụ cười mãn nguyện đọng trên môi
sao chép tiếng khóc bị bàn tay vô hình bóp méo
âm thanh của đêm dị dạng không thấy được bao giờ
đêm khua tay
đụng cuộc đời đang diễn
im lặng vô cùng
đen đen và sáng sáng

ta không ngạc nhiên
nhưng buồn với ngày đang buồn khắp nẻo
sự ồn ào kia có khác gì im lặng
chẳng qua đó là sự cựa mình khi ở mãi tư thế nhàm chán
thuận theo lẽ tự nhiên đêm mặc định

Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

MỒ HÔI

ta giẫm lên mồ hôi
nước dưới bàn chân tung tóe
vị mặn chát chạy lên đầu lưỡi
vị mặn chát thấm vào bước dài trong ngày 

ta nằm trên mồ hôi
lưng trần chưa ngủ chập chờn vào bóng đêm
đánh thức ta nhìn trắng
dát trên người mặt phẳng
nghiêng phía nào cũng dính ráp

nếu không có mồ hôi ta không nếm được vị cuộc đời
trôi trong không gian vô định
tiếng nói tiếng cười thành âm thanh xa lạ với cỏ cây hoa lá với công nghệ siêu phàm
chân không bước, lưng không nằm trong làn ranh

nếu đổ hết mồ hôi
ta trở thành xưa cũ, mù quáng với bản năng
dạ, vâng vô lối
khuôn mặt như một mảnh đêm, rơi tõm giữa ban ngày

mồ hôi mồ hôi
vật lộn với con người
sung sướng khổ đau vẫn mặn
có ngày mồ hôi đổ lên trời chia đều mọi phía

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

NGÀY MỚI

ngày mới
nắng vô tư òa xuống trần gian
không phân biệt cỏ dại, cổ thụ
không phân biệt ếch nhái, sư tử, hổ, rồng
không phân biệt chim sâu, chim phượng…
nhàn nhạt nắng mơn man
ca bài trời đất nghe nhàm chán

vẫn biết nắng cứ đi bốn mùa
thay màu áo cho sinh linh, vạn vật
mặc cho nắng muôn đời từng ấy sắc
đậm nhạt bung ra đâu phải riêng mình
hư vô tìm nghĩa tìm tình
ngày mới
nắng nguyện cầu mặt trời đỏ rực

ngày mới
có nỗi cơ cực, chua chát
đốt khô bùn đất vỡ toang
ngày mới
có khốn khó bần hàn
phành phạch chiếc quạt nan
ngày mới
con tép con cá phơi mình trên nước nóng
nước ngầu ngầu quấy đục nhân gian
lá cỏ khô uốn cong thành dấu hỏi
ngày mới
có khuôn mặt tươi hơn hớn
nhặt của đời quấy qúa niềm riêng
ngày mới
qua kẽ lá nắng là đường thẳng
không cũng oằn mình trong vũ trụ hoang hoang

ngày mới nói với ngày trắng
về cảm nhận lan man

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

BÀN TAY

những ban tay nắm chặt lấy nhau
thao thiết
cho một ngày bền lâu

bàn tay trong ý nghĩ con người
còn đâu phản xạ

có một ngày bàn tay khóc
vì te tua vết xước
giọt nước mắt lăn vào mặn chát
đứng ở ngã ba da thịt
thấm dần nỗi đau

có lúc bàn tay câm
không bật thành động tác
khi đó bàn tay là cái xác
không cảm nhận sự da diết thường ngày

ôi bàn tay
có khi nào là tội lỗi
có khi nào là thánh thiện
bàn tay rơi rơi
bàn tay khựng lại

bàn tay hát
trong nỗi đê mê
trong nỗi vụng về