một ngày kia
đất dưới chân ta sụt lở
ầm ầm tiếng rền vang
trên bầu trời
mắt tròn xoe thân lâng nhẹ bẫng
hỗn loạn nắng đỏ trần gian
có gì khác không
vẫn ánh sáng ta quen đến
độ nhàn nhạt
vẫn không gian biến đổi
khí hậu đến lo ngại
vẫn con người ước mơ
bình thường trở thành khao khát
hay ánh sáng tươi nguyên
chưa ám bụi thời gian
ngày mới đến ngày cũ ra
đi
ta mang mang trong cơn
gió chiều hoang còn sót lại
những con người
những âm thanh
phát ra thông điệp ngọt
tai vui mắt
rơi trên trang mạng
trong thế giới ảo
nằm chết trên trang báo
chờ bà hàng xén gói hàng giữa chợ
một chút vui một chút
buồn đan xen quấy qủa
đôi mắt đợi chờ màu xanh
trên chiếc lá tự nhiên
để thật giả hòa vào trời
đất
những xóm làng
những không gian
im lìm hay vỡ òa túc
trực từng giây nghe tiếng kêu kim đồng hồ dịch chuyển
rất chậm rất nhanh làm
hồi hộp những con tim một mất một còn
trước cuộc bể dâu
không thể lúc nào cũng
lấy chuyện ngày xưa để phát huy cổ vũ
không thể lúc nào cũng
lấy thời thế ngày nay để phá tan đập vỡ
cõi nhân tình nội trú
trong mình biết đạo trời lẽ phải
và một ngày như thế
và như thế thường tình