Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

NHỮNG NGỌN GIÓ MANG CHIẾC LÁ RỪNG *

chiếc lá rừng nhớn nhác
khi những thân cây rung chuyển từ đồi này qua đồi kia
tạo nên làn sóng lan chuyền trong rưng rưng chiều nhớ
những chiếc lá xanh đỏ
nhuốm màu thời gian
thấm đẫm tiếng cồng chiêng
nhuần nhuyễn câu ay ray của amí ama
chiếc lá khóc về những cánh rừng

rừng còn nhớ chiếc k'pan nằm dài trong nhà sàn
nghe tiếng lửa phì phù thổi sáng linh hồn trời đất
rừng còn nhớ những ché rượu cần xếp ngang xếp dọc
chảy vào lòng người say tiếng lá kêu vỗ nhịp
rừng thức
người dân Êđê thức
những chiếc lá rơi qua đôi chân đồi núi
những chiếc lá rơi trên bề mặt con suối
chảy về miền sâu thẳm

chiếc gùi trên lưng
vô tình những chiếc lá rơi nằm im trong đó
chiếc lá nghe hơi thở dồn dập nhịp bước
chiếc lá thấy nỗi khó nhọc cháy xạm màu da
chiếc lá biết cả sự im lặng trong gió
gió và gió
lá và lá
từ trong rừng bước ra

những ngọn gió xa lạ làm rơi chiếc lá
những ngọn gió thân quen làm rơi chiếc lá
sự gắn chặt và sự đứt lìa trong cảm giác vừa lạ vừa quen
tiếng hú của chàng trai Êđê không còn độ ngân rung
tiếng hú của chàng trai Êđê phải chăng làm rơi chiếc lá
tiếng hú của chàng trai Êđê hòa vào ngọn gió
những chiếc lá đi xa
chiếc lá về nhà
hơi thở rừng thổn thức

cô gái Êđê cầm trên tay chiếc lá đa chiều màu sắc
dệt nên tấm thổ cẩm quê nhà
tấm thổ cẩm long lanh trong mắt
tấm thổ cẩm quà của trời đất từ thuở nguyên sơ


choàng trong lễ hội
đứa trẻ bối rối nhịp đời
cây và những chiếc lá đứng giữa trời
lòng xào xạc

gió mang những chiếc lá rừng trong khoảnh khắc
đến lúc phải đặt những chiếc lá kia xuống đất
mùa khô những bước chân rôm rốp
mùa mưa những bước chân bẹp xép
chiếc lá đau kiếp khác
những ngọn gió bay đi tuồn tuột
những ngọn gió buồn tránh mặt
và lao xao
những ngọn gió và những chiếc lá



* Bài thơ này đã in trên Tuần báo Văn nghệ Tp.Hồ Chí Minh, số 292, ngày 13/3/2014