Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

CÂU HÒ SÔNG MÃ

Ông cha ngược xuôi
trên sông Mã sóng gầm gào ngăn cản
vượt gian nan: một - hai - ba dô tá
dô tà nghiêng ngã dòng sông
sức tiếp sức lời tiếp lời dô tá dô tà thành câu hò sông Mã

Quê hương tôi đắc địa vùng miền
nói phải to để xua cái hỗn tạp ồn ào sông nước
cười phải lớn để thắng mưa lũ cuồng phong
những âm thanh thật thà như kị thứ hào hoa
người xứ Thanh cứ dô tá dô tà
dọc ngang trời đất

Câu hò quê tôi mang nỗi truân chuyên khó nhọc
tạc vào dáng núi thế sông sừng sững cầu Hàm rồng, núi Đọ...
dô tá dô tà hồn người Thanh hóa
sông Mã quê tôi dô tá dô tà

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

HẠT THÓC

hạt thóc sinh ra từ nỗi khó nhọc nhà nông
hạt thóc sinh ra từ cây lúa
hạt thóc sinh ra từ bùn đen đất đỏ
hạt thóc lăn từ đồng ruộng về sân
hạt thóc cởi tấm áo vàng óng ả
thành hạt ngọc

ta cầm trên tay hạt thóc
từng giọt mồ hôi ông cha đổ ra nhễ nhại
từng mảng nắng cháy xám làn da
màu vàng hoa từ mắt
sấp ngửa chiêm mùa
sấp ngửa xay giã dần sàng
sấp ngửa tấm lòng

một đời đánh đu cây lúa
hát bài ca năm tấn và mấy chục triệu một héc ta
giọng khản mấy ai nghe
vẫn chỉ bác nhà nông thuộc nằm lòng
khí hậu thời tiết khắc nghiệt
bơi trong bão dông lũ lụt
bay trong hạn hán hanh khô
sâu bệnh chờ thời cơ
cây lúa oằn mình dặt dẹo

lúc no ăn cái bụng ỏng eo
tìm hết thảy trên cánh đồng bát ngát
hạt thóc nào ngồi trên cây lúa mở mày mở mặt
xanh vui reo đến tận đẩu tận đâu
hạt thóc nào ngồi trên cây lúa chịu nhiều sức ép
phải ra đi không nhớ rõ tháng ngày
ta xòe đôi bàn tay mười ngón
xác suất ngón nào thấy xót thấy cay
còn ngón nào đọng lại niềm vui

trên cánh đồng
bác nông dân lúc bì bõm lúc lênh đênh
lúc cười vàng lúc tấm thân bầm dập
ăn chưa kịp hôm nay đã lo nghĩ ngày mai
hạt thóc có nỏ trong những ngày nắng sáng
hạt thóc có nảy mầm trong những ngày mưa dầm
hạt thóc có đắp đống chờ cõi lòng
hạt thóc có mỏi mắt inh tai

ai đói vì hạt thóc củ khoai
ai giàu từ hạt thóc củ khoai
bác nông dân
biết ít biết nhiều
gượng cười trên cánh đồng cào cào châu chấu
bắt con lóc nướng thơm
tay phủi tro than khà khà bên xị rượu
thoáng hồn nhiên
ruộng đồng lăn lăn sóng

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

NHỮNG NGỌN GIÓ MANG CHIẾC LÁ RỪNG *

chiếc lá rừng nhớn nhác
khi những thân cây rung chuyển từ đồi này qua đồi kia
tạo nên làn sóng lan chuyền trong rưng rưng chiều nhớ
những chiếc lá xanh đỏ
nhuốm màu thời gian
thấm đẫm tiếng cồng chiêng
nhuần nhuyễn câu ay ray của amí ama
chiếc lá khóc về những cánh rừng

rừng còn nhớ chiếc k'pan nằm dài trong nhà sàn
nghe tiếng lửa phì phù thổi sáng linh hồn trời đất
rừng còn nhớ những ché rượu cần xếp ngang xếp dọc
chảy vào lòng người say tiếng lá kêu vỗ nhịp
rừng thức
người dân Êđê thức
những chiếc lá rơi qua đôi chân đồi núi
những chiếc lá rơi trên bề mặt con suối
chảy về miền sâu thẳm

chiếc gùi trên lưng
vô tình những chiếc lá rơi nằm im trong đó
chiếc lá nghe hơi thở dồn dập nhịp bước
chiếc lá thấy nỗi khó nhọc cháy xạm màu da
chiếc lá biết cả sự im lặng trong gió
gió và gió
lá và lá
từ trong rừng bước ra

những ngọn gió xa lạ làm rơi chiếc lá
những ngọn gió thân quen làm rơi chiếc lá
sự gắn chặt và sự đứt lìa trong cảm giác vừa lạ vừa quen
tiếng hú của chàng trai Êđê không còn độ ngân rung
tiếng hú của chàng trai Êđê phải chăng làm rơi chiếc lá
tiếng hú của chàng trai Êđê hòa vào ngọn gió
những chiếc lá đi xa
chiếc lá về nhà
hơi thở rừng thổn thức

cô gái Êđê cầm trên tay chiếc lá đa chiều màu sắc
dệt nên tấm thổ cẩm quê nhà
tấm thổ cẩm long lanh trong mắt
tấm thổ cẩm quà của trời đất từ thuở nguyên sơ


choàng trong lễ hội
đứa trẻ bối rối nhịp đời
cây và những chiếc lá đứng giữa trời
lòng xào xạc

gió mang những chiếc lá rừng trong khoảnh khắc
đến lúc phải đặt những chiếc lá kia xuống đất
mùa khô những bước chân rôm rốp
mùa mưa những bước chân bẹp xép
chiếc lá đau kiếp khác
những ngọn gió bay đi tuồn tuột
những ngọn gió buồn tránh mặt
và lao xao
những ngọn gió và những chiếc lá



* Bài thơ này đã in trên Tuần báo Văn nghệ Tp.Hồ Chí Minh, số 292, ngày 13/3/2014

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

VÀ MỘT NGÀY NHƯ THẾ

một ngày kia
đất dưới chân ta sụt lở
ầm ầm tiếng rền vang trên bầu trời
mắt tròn xoe thân lâng nhẹ bẫng
hỗn loạn nắng đỏ trần gian

có gì khác không
vẫn ánh sáng ta quen đến độ nhàn nhạt
vẫn không gian biến đổi khí hậu đến lo ngại
vẫn con người ước mơ bình thường trở thành khao khát
hay ánh sáng tươi nguyên chưa ám bụi thời gian
ngày mới đến ngày cũ ra đi
ta mang mang trong cơn gió chiều hoang còn sót lại

những con người
những âm thanh
phát ra thông điệp ngọt tai vui mắt
rơi trên trang mạng trong thế giới ảo
nằm chết trên trang báo chờ bà hàng xén gói hàng giữa chợ
một chút vui một chút buồn đan xen quấy qủa
đôi mắt đợi chờ màu xanh trên chiếc lá tự nhiên
để thật giả hòa vào trời đất

những xóm làng
những không gian
im lìm hay vỡ òa túc trực từng giây nghe tiếng kêu kim đồng hồ dịch chuyển
rất chậm rất nhanh làm hồi hộp những con tim một mất một còn
trước cuộc bể dâu

không thể lúc nào cũng lấy chuyện ngày xưa để phát huy cổ vũ
không thể lúc nào cũng lấy thời thế ngày nay để phá tan đập vỡ
cõi nhân tình nội trú trong mình biết đạo trời lẽ phải
và một ngày như thế 
và như thế thường tình