Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

THOÁNG RỪNG

bóng người như vệt đen dán trên mặt đất
những khuôn mặt lấm lem hốc hác
cắm lên đồi khát vọng hiện tại tương lai
amí ama khó nhọc vung cuốc lia sà gạc vào nỗi đau nỗi nhớ
đất vỡ, cây cỏ đứt lìa, ruột gan rời từng khúc

amí ama không nghe đại ngàn hát
không thấy trầm mặc núi rừng
những qủa đồi trống trơ lăn giữa lặng im ngơ ngác
rừng đi về đâu, buôn làng chênh vênh đồi dốc
muông thú đi về đâu, gió thổi qua quặn thắt
khung cửa ô nhà dài ngắn lại
con suối mùa khô không nước chảy
câu ay ray khắc khoải

có thể, những cánh rừng không chịu sự đổi thay
càng già nua càng hoang vu càng huyền diệu
đời du canh du cư mấy ai thấu hiểu, amí ama kinh hãi nỗi thiếu rừng
đau thương không chảy thành dòng nước mắt, vấn vương
để đời sau không biết rừng thần thoại

ama khua chiêng, tiếng ngân không vọng lại chảy trên đồi khô khốc
đêm rượu cần không nghe rạo rực nối vòng xoang, thiếu lửa than bập bùng
linh hồn rừng ở đâu im bặt
nghe âm thanh gõ vào lòng nhói buốt
rừng ra đi
buôn làng ở lại

sự tồn tại trên mảnh đất mất rừng chỉ là cái xác
vật vờ
nổi trôi
dạt vào khoảng không mặc định
cái thức chìm giấc ngủ
nhộn nhịp, xô bồ trên rừng thiêng một thuở

khuôn mặt hiền khô còn sót chút hoang sơ
trầm tư nghe tiếng rừng trên đồi gió hú
nghe nổi giận rừng ngàn năm trở lại
già làng ngậm thuốc rê, mép nhả khói lờ mờ trước mặt
lưa thưa bước chân trần, cầu thang xù xì không mòn nhẵn
trống vắng cái nhìn phía trời xa


Sài Gòn, ngày 09 tháng 11 năm 2016

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2016

TRĂNG VỠ

sự hỗn loạn vật thể xung quanh
sức hút mặt trăng ngày càng lỏng lẻo
trăng chóng mặt chao đảo không đi theo qũy đạo thường tình
không gian bồng bềnh
trăng rơi
va đập tự do
vỡ

trăng vỡ náo loạn vũ trụ
mảnh vụn bay lơ lững trên bầu trời
khoảng sáng xen khoảng tối
rối loạn phía bình yên hoảng sợ nơi tội lỗi
những hành tinh rùng mình nhìn trăng rơi
thảm họa rung chuyển trời đất
màn đêm mất ánh sáng
vũ trụ mất hành tinh
nỗi buồn có nguy cơ không gian tan rã
tồn tại không còn nữa
mông lung
nhận ra lợi hại tương tác

trăng vỡ từng mảnh rơi xuống đất
mảnh lưu dấu vết chú cuội cười lẫn vào dòng người đông đúc
mảnh thướt tha bóng dáng chị hằng chia vẻ đẹp
mảnh gốc đa, con trâu, cắt cỏ lang thang đậu trên vai nhà nông lam lũ
đêm trung thu không còn trăng nữa
trẻ đốt đèn tìm ánh trăng vỡ
mà hư vô thì không biết trả lời

trăng vỡ rồi
bao lớp người tiếc thương đêm trăng dịu dàng như lụa trên mặt đất hiền hòa, nhìn đàn em ngây thơ phá cỗ, nhìn mọi người mê mãi ngắm trăng, nhìn trăng soi đáy nước, nhìn con cá đớp
bao lớp người sẽ làm quen đêm không trăng, nhìn nhau trong hình dung tưởng tượng, nhìn ánh sáng con người giăng mắc đầy đường, nhìn ánh sáng không tự nhiên tươi mát, nhìn chói mắt chai lì phản xạ
mọi thứ trở thành quen. con người thích nghi đêm không trăng, nghe tiếng côn trùng khua dễ sợ, gặp bóng người cứ tưởng bóng ma, gặp giả dối tưởng là sự thật, nghe tiếng cười màn đêm man rợ
ai khóc về trăng vỡ, thương tiếc vô cùng nhưng không rơi giọt nước mắt, khi thương người không tiếc một giọt trăng
trăng sáng mênh mông như thế, bể rồi không biết đi đâu, để đời trước để đời sau để ngàn đời tiến hóa, tìm trăng còn khó hơn tìm kim đáy biển
mất mát tự nhiên là mất mát vĩnh hằng, mất cái quên cái nhớ. mất vô hình hữu hình
trăng đâu biết một ngày như thế


Sài Gòn, ngày 15 tháng 10 năm 2016