Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

CÁNH ĐỒNG

cánh đồng rộng đến phía nghe
dài tan vào không khí
cỏ cây say sưa dính chặt cái nhìn
cánh đồng giấc mơ ru ngày tháng
bờ môi nâng đỡ không cảm giác ưu phiền
nghe tiếng miền phiêu lãng

những bước chân lội trên cánh đồng khô nẻ
heo may săn tróc làn da nứt luống cày
mưa nín thở tìm đường tháo chạy
cánh đồng nặng hơn sức tưởng tượng con người
ghì chặt, bật từng giọt mồ hôi trên đất bùn chua mặn
giành giật may rủi, giữ lấy nụ cười
màu tươi xanh nảy lời ca tiếng hát
màu úa vàng lấp vùi bậm chặt

cuốc cày lõm bõm trên cánh đồng chưa kịp rơi
bờ môi níu giữ bài ca lao động
cánh đồng tạp nhàn nhạt
rục rịch thay đổi màu bùn hơi đất
âm thanh lanh lảnh đi xa
môi son quện ráng chiều vàng vọt
chìm trong màu tím hoàng hôn

con chim bay chưa kịp đậu xuống cánh đồng
thấy bờ môi hình trái tim quyến rũ
cánh đồng thức cả ngày lẫn đêm không ngủ
giữ từng vạt nham thạch trào phun, dày công tạo dựng
chim chỉ biết mang tiếng hót, rơi lời nói thuở nào
đôi cánh xụp xòe trời cao rộng

cánh đồng thu hoạch chắc lép
nông dân thật thà thích mùa vàng thóc thật
nhìn cánh đồng sắp rớt, cuốc đất be bờ,
đụng nỗi âu lo, cất tiếng hò bờ môi da diết


Sài Gòn, ngày 03 tháng 9 năm 2016

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2016

LẮNG ĐỌNG

em đem tiếng cười thời gian thả vào không gian
từ khi còn chúm chím trên môi đến khi vỡ ra không khí
phía bên kia lắng đọng bờ suy nghĩ
một thông tin truyền từ một trái tim
đến một trái tim cằn khô trơ đáy
trái tim cựa quậy, đập rung mảnh vụn tâm hồn
đập nghiêng phía em cảm thức bồn chồn

tiếng cười em vô tình hay hữu ý
nở chồi nụ sắc màu trong buổi ban mai
kéo dài đến hoàng hôn đêm tối
còn lại âm thanh lay động khoảng không trầm bổng
từng giọt tàn phai từng giọt ngưng tụ
thành tiếng lòng khâu vá rạn nứt con tim
hàn gắn, se duyên nỗi niềm lang thang vô tận
em là sự bắt đầu của tất cả lặng im
trở nên vu vơ, ngớ ngẩn, si tình

em bện sợi dây thời gian đủ mềm buộc chặt
em gieo tiếng cười đủ làm giấc ngủ triền miên thức
hãnh diện nghe không gian chuyển động quanh mình
tay êm ái ôm lòng tinh thông nóng hổi
phía ấy nơi này rạo rực
tiếng thời gian ngắn bằng câu đối thoại
vòng tay không gian khép thành điểm hẹn
em không nghĩ gì ngoài hạnh phúc

em thật sự chán nản đi cùng thời gian dài loằng ngoằng vô bổ
em vô cùng buồn đi đứng trong không gian lễnh loãng
khi đó điểm rơi
tiếng nói cười tán loạn, bàn tay thô ráp, xù xì
em nhắm mắt bỏ đi không nghoảnh lại


Sài Gòn, ngày 01 tháng 9 năm 2016

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

ĐỒNG QUÊ

Đường làng chạy thẳng
ra đồng
đi qua năm tháng gieo trồng
lên xanh
bàn tay chị
bước chân anh
cày bừa cấy hái làm thành
đồng quê

Nhọc nhằn
mùa úng chiêm khê
cháy trong khô hạn
bộn bề xóm thôn
bơi ngang lũ lụt
chập chờn
đi tìm hạt thóc mất còn
trên tay

Nghe trong tiếng lúa
chiều nay
xa gần thấp thoáng đường bay
cánh cò
nỗi lòng ai chẻ
ai bo
thấp tha thấp thỏm đợi chờ
xanh tươi

Đồng quê thưa nhặt
tiếng cười
xô nghiêng ruộng lúa
lòng người chênh chao
âm thanh dội đến
nôn nao
cào cào châu chấu
búng vào không gian

Đường đi hạnh phúc
gian nan
đôi bên mướt mát
ngập tràn lúa xanh
buồn vui rơi giữa
đất lành
tưới lên đồng lúa nở nhành
tin yêu


Thanh hóa, tháng 8 năm 2016


Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2016

GẶP LẠI THỜI GIAN

thời gian lưu bóng hình chìm sâu đáy mắt
cất báu vật vô tình lãng quên
nhìn con đường nỗi niềm em đi mãi
từng mảnh thời gian rời rạc, rơi
nhịp đập không thấy bước chân
quên thường tình xa nữa
bầu trời riêng không có người xưa

dáng thân quen ào ra từ sâu thẳm
không tin sự thật đột ngột, ngỡ ngàng
mắt nhìn xa xăm bờ mi chớp chớp
em không nói nổi một câu rành rọt
âm thanh lâng lâng ngập tràn cảm xúc
đôi bàn tay nắm chặt hơi ấm đan xen

một thoáng, thời gian quay trở ngược
nói ước mơ gần và đường dài xa ngái
nói điều ngập ngừng tự hiểu
bất chợt, bối rối trước bạn bè
lòng vẫn còn bí ẩn chưa kịp nói ra
vội vã chia tay mang theo lưu luyến
cơn mưa dầm chưa ngớt lê thê từng giọt

em đi rồi khoảng trống rộng thêm
mỗi lần bước chân trên con đường gấp khúc
thấy một phần khuôn mặt thuộc nhau
thấy đoạn thời gian trước trẻ hơn thời gian sau
em nhớ qúa vãng
âm thầm buồn vui cười khóc
muốn bẻ cong thời gian về ngày ấy…


Sài Gòn, ngày 28 tháng 8 năm 2016


Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2016

TIẾNG CÓC KÊU

“Con cóc là cậu ông trời”
nghiến rằng ken két giữa đời nhiễu nhương
trời cao chẳng ngỏ lòng thương
mưa buồn tránh mặt mở đường nắng bay

Cóc kêu rát họng, điếc tai
nóng thiêu đốt, cóc nằm lay gầm giường
đời thừa no đủ tai ương
tiếng kêu thất lạc biết phương nào tìm

Trời kia, mưa vẫn lặng im
cóc đành bất lực nổi chìm tiếng xưa
không gian nóng bỏng đung đưa
châm vào mây trắng cháy xua ráng chiều

Bụng co thắt tiếng cóc kêu
âm thanh chứa chật túp lều, vila
sức căng bề mặt vỡ ra
nghe trong hỗn loạn tiếng va đất trời

Thế rồi, mưa vẫn không rơi
vẫn khô khát vẫn mồ hôi đầm đìa
cóc buồn tâm sự sẻ chia
vướng từng bước nhảy đứt lìa, hụt hơi

Cóc kêu kêu đến tả tơi
cao xanh không thấu bằng lời nói suông
đôi khi trọc giận, trời buông
nước mênh mông ngập trần truồng cóc trôi


Sài Gòn, ngày 27 tháng 8 năm 2016