em hiền hòa, nết na, lại sa
chốn ấy
nơi con người cợt nhã, yêu
chiều, vuốt ve
nơi lần mò và boa
em vui vẻ
kẻ thì thương
người thì bảo, giảm nghèo xóa
đói
chẳng thấm đâu, bởi tiền với
em là tất cả
tiền có nghĩa với em
nên em cười, uốn éo, chiều
thiên hạ
phần qúy giá cố tránh, cố giữ
chấp nhận lời cay nghiệt mua
vui
vào chốn này như anh là hiếm
hoi
chỉ nhìn
không làm em bận lòng
lời mông lung
không làm em sợ hãi
đưa tiền cho em không ngần
ngại, không đòi hỏi
một lần, hai lần…
anh là khách quen
mỗi lần đến vắng em, anh quay
gót
có em, đối diện chuyện trò
em cười, phả vào mặt
anh dở hơi
anh suy đốn mất rồi
sự trung thực của anh sao
thuyết phục được mọi người
sao không làm điên loạn cha
mẹ anh được
nhà giàu sang, quyền qúy
khi nghĩ về em chỉ là con… đ
vô hình, anh hạ nhục em trong
mọi con mắt
dù em đẹp đến bao lần trong
trái tim anh
anh hãy để cho em được tiếp
tục làm ăn
đừng khơi dậy nỗi đau mỗi khi
nhắc đến
dẫu ngàn lần thương, em không
nửa lời bênh cho phận bạc
anh bảo, em tránh xa
anh bảo, em đừng bao giờ đến
nơi này nữa
lấy cuộc đời anh ra bảo vệ
để em được yêu thương
thế gian này, chưa có người
nào điên như thế
lúc thì thầm rủ rỉ
khi tỏ vẻ oai phong
trái tim em trơ lì cũng phải
đọng lòng
những lúc trò chuyện bên anh
em ấm lại
em vứt bỏ nơi nặng tiếng với
đời không hề dễ
em đến bên anh ngàn lần khó
thế mà gặp nhau
thế mà quen nhau
thế rồi yêu nhau
vũng nước dơ lại tát vào nước
đục
đau xót được tiếng cười đắp
lên chua chát
khi nào lành được ta
khi nào anh đưa em đi xa
anh không cùn đến mức biết
câu “đất không chịu trời thì trời phải chịu đất”
tất cả bày ra, em cuốn hút
lời em thân mật
cái vui chen với tiếng cười
rơi vào lòng người bỡ ngỡ
tìm về bản thiện xa xưa
em vẫn chưa nguôi khi anh vui
trên nửa cuộc đời
sự truy đuổi của anh làm em
mệt lữ
như rừng cây rung từng chiếc
lá
nước trong khe luồn lạch đến
thẳm sâu
ngộp thở ôm từng đợt gió