quê tôi uốn cong hình cánh cung
sông Đào sông nhà Lê buộc nghiêng vùng
đất
căng phừng bắn đói nghèo và ngoại bang
xâm lược
quê tôi mênh mông lúa khoai mướt mát
màu xanh vui reo giữa miếu cổ đền đài
giếng đầu làng như đôi mắt tinh anh
nhìn trước nhìn sau
nhìn ngang nhìn dọc
nhìn trời cao đất thấp
quê tôi vươn dài rộng sức vóc
cây gạo quê tôi cứ hè về hoa ngồi thắp
lửa
đêm đêm trai gái chuyện trò
qua chiếc cầu tình yêu
chia tay
ngày mai lên đường ra mặt trận
sông nước quê tôi mùa trong mùa đục
những cánh buồm no gió ngược xuôi
chở miếng ăn
chở tình người ăm ắp
đến mọi nơi qua ấm áp câu hò
nhớ những ngày nhổ năn nhổ lác Nhã Đu,
Bạch Thủy
những ngày phát rạ cuốc đất dọc Chiểm
đồng Đôm
và đập đất đồng Bông đồng Chạ…
hè úp mặt ngoài đồng chân bơi trong nước
bỏng
đông phơi mặt ngoài ruộng chân lội trong
nước cóng
đổi gian nan lấy hạt thóc củ khoai
cánh đồng trâu bò đứng nhe răng thư giãn
đàn sáo tưng tưng hót trên cổ trên sừng
chim két vịt trời bơi trong Mau ngước
nhìn cái nơm cái giậm
đàn cò rỉa lông soi bóng tự tình
những đứa con quê tôi lớn lên trong ổ rơm
ổ rạ trong sài lở nhóc nheo
vẫn hồn nhiên cười đùa bắt cua mò ốc
ăn không no mặc không ấm đi qua khó khăn
nặng nhọc
dành dụm thời gian miệt mài sách vở
thoắt cái thành nhà khoa học nhà thơ …
ở Hà Nội, Sài Gòn và miền Trung Nam Bắc
làm rạng danh mảnh đất quê mình
Phúc Triền, quê tôi ân nghĩa nặng tình
dẫu trầm lặng cũng gồng mình qua biến đổi
biết bỏ qua những lỗi thời nông nổi
bay cao