mẹ đi đứng không vững
ra ngõ quên đường về
lẫn thẫn
ăn rồi bảo chưa ăn
nói chuyện với các con như
đứa trẻ
mẹ móm mém cười
giận thương không rõ
miếng trầu mẹ ăn từ thời tuổi
trẻ
răng đen môi đỏ
ngày xưa mẹ nhai giập miếng
trầu nuốt nước
bây giờ mẹ giã trầu nhai nhòe
nhoẹt nước quanh môi
bạ đâu nhổ đó
sàn nhà lem nhem vết đỏ
tường nhà tay mẹ quẹt đỏ lem
nhem
đôi khi con bảo mẹ đừng ăn
trầu nữa
mẹ lặng im không cười không
nói
con chạnh lòng nhận ra mình có
lỗi
đời mẹ sướng được bao nhiêu
vắt kiệt sức tần tảo nuôi các
con khôn lớn
đứa Xứ Thanh, Sài Gòn, Lâm
Đồng, Dak Lak
thi thoảng dành thời gian đến
thăm
lại vội vã về lo trăm thứ
việc
mẹ lập cập nói câu được câu
mất
còn lại miếng trầu bõm bẽm
trên môi
miếng trầu của mẹ không làm
nên no béo
nhưng rất cần để nói chuyện
với nhân gian
năm tháng có ngọt ngào mẹ vẫn
nhai miếng trầu cay
vui với con cháu chắt
đám trẻ bây giờ thấy nhai
trầu phát khiếp
nhìn ngược nhìn xuôi mấy bà
ăn trầu đếm trên đầu ngón tay
mâm cao cỗ đầy nên duyên
không quên têm trầu cánh phượng
mẹ ăn trầu cạn dần kí ức
mẹ ăn trầu nhai nát thời gian