Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

                                               NGUYỄN VĂN CỐI
                                                      (1929-2011)

Thày tôi NGUYỄN VĂN CỐI (1929-2011) được học hành tử tế. Xã hội có chuyển biến lớn lao đã làm cuộc đời thày tôi thay đổi, đây là bước ngoặt không thể nào quên! năm 1955. Nhân triển lãm CCRĐ, tôi đăng hai bài thơ thày tôi viết trong tập thơ Bước qua thời gian

KHÔNG ĐỀ

Ố hỡi trời ơi, ố hỡi trời
Làm chi lệ thảm phải tuôn rơi
Tôi ngẫm đời tôi chi có tội
Phải đem thân thế nhuộm tơi bời
Uổng công cha mẹ công đèn sách
Lần hồi ngày tháng sống qua thời
Hạ nhục làm chi, chi đến thế
Ố hỡi trời ơi, ố hỡi trời ???

                                        Năm 1955

CHÉN CAY

Đệ nhất trần đời một chén cay
Đảo điên nghiêng ngửa lẫn đêm ngày
Lo buồn theo đó tiêu tan hết
Nghèo khổ đâu mà quấy qủa đây
Sang trọng nhường bao nào có thiết
Ngọt bùi đi nữa thấy là gây
Tĩnh say say tĩnh ai mà biết
Hư khá ừ thôi mặc mẹ mày!

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT DƯỚI ĐÁY DÒNG SÔNG

Đi về phía bóng hình
ngụp lặn đuổi theo những giọt nước mắt
những giọt cay giọt đắng không hòa tan
những giọt vo tròn nằm dưới dáy dòng sông
lăn lóc, long lanh nhìn dòng qua lại
như một sự thờ ơ
và lại như một sự níu kéo

Những giọt nước mắt đi qua thời gian đi qua đời em
chùi vào khuôn mặt lấm lem khói lửa
những giọt buồn lăn vào em khắc khoải
đi qua mấy lần phấp phỏng
đi qua mấy lần lóng ngóng
đổ dài vào những chiều không tên
đổ dài vào cuộc sống yên bình

Đã bao nhiêu năm nước chảy đá mòn
nhưng những giọt nước mắt dưới đáy dòng sông vẫn chơ chơ như hòn cuội
thách thức với sự vĩnh hằng để một lần được vui
nên em vẫn chờ, chờ đục dòng sông, chờ bên bồi mà chỉ thấy bên lở
em hóa thành những giọt lãng quên
để ta nhớ về một ngày đưa tiễn
ngày ấy đã xa rồi
ngày ấy ai quên rôi ?

Nếu tất cả dòng sông đều láng máng đóng băng
ta tin giọt nước mắt dưới kia hóa lửa
ấm lên từ giá lạnh
và cá tép tôm cua được thanh bình
những giọt nước mắt trở lại
thế gian…