Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014
NGƯỜI CHỊ
Chị tạm biệt thành phố
lên Tây nguyên rạo rực tiếng cồng chiêng
nơi chị ở suối bốn mùa róc rách
muông thú nghiêng theo nối nhịp mé chân đồi
Ngày chị bơi trong bao la nắng
gom nhặt sợi vàng giắt vào tuổi đôi mươi
đất bazan hồng như lửa
cháy râm ran về phía mặt trời
Đêm chị bay trong bao la gió
thấy giấc mơ như thật như đùa
cứ tìm về
quên đã vào xưa
chị cựa mình khe khẽ
Chị thèm tiếng thầm thì bên tai
dù chỉ là âm thanh vu vơ cũng được
thèm một bàn tay vuốt ve mái tóc
vẫn đợi chờ
nghe gió rụng vào thu
Và chị ước đứa trẻ bi bô
để bận bịu bước lên đời làm mẹ
rừng núi ơi
sao mà khó qúa
nhớ Sài gòn chợt nắng chợt mưa
Bấm đốt ngón tay mấy mùa rẫy đi qua
vườn cà phê hoa mùa đầu trắng muốt
chị cười
rớt giọt nước mắt
cầm giọt nào anh ánh niềm tin