Em không nói bằng lời giận
hờn
em chẳng bảo chia tay miệt
thị, coi thường
và em chưa giễu cợt nụ cười
xả giao sắc lẹm
lặng im như lời từ biệt bóp
nát con tim
lặng im đến ngạc nhiên
lặng im không chịu nổi
ta biết tất cả điều này không
vô cớ
con tim dẫu ngàn cái hay
nhưng chỉ cần một vài điều dơ dở
đủ tổn thương em gây bão lửa
giận hờn
gắn cho ta muôn vàn cái tên,
bình tĩnh đến đâu cũng ngậm ngùi như thóc
ta giấu ban ngày để ban đêm
ngửa mặt, không lời, không thở than
tất cả vì em sám hối
đêm đêm ta thao thức, trằn
trọc nghĩ suy
lời từ biệt chập chờn, bủa
vây, quấn chặt
ta giang tay ôm phải tiếng
thạch sùng giật thót
rơi giữa không gian lễnh
loãng trong phòng
ta chong đèn, nhìn màn hình
điện thoại vẫn tối đen
mấy lần nâng lên rồi đặt
xuống
mà cứ nghĩ phía em đã tắt
nguồn
đêm mong manh thức trắng
ta thẩn thờ lục lọi tháng năm
tìm dấu vết từng yêu
thời gian đã bạc màu, tháng
ngày đã gãy
con đường đi đã mờ vào lãng
quên, ta khỏa không gian hoài niệm
chợt bay về giấc mơ mang
tiếng em hồn nhiên
nghe sập trên đầu thành nỗi
đau không thương tích
ta chỉ còn khoảng trống
khoảng trống không thể nào
lấp nổi là khoảng trống thiếu em
mọi ngụy tạo cố giấu đi sự
thật
lời từ biệt bất hạnh, đau xót
sao níu được em bằng rủi may
Sài Gòn, ngày 18 tháng 4 năm 2017