tiếng gà gáy
chạm nhau
vỡ thành mảnh văng vào không
gian
găm bình minh
vết thương sáng sớm
tiếng gà có phép màu
gọi được bình minh thức
tiếng vỡ khan
im lặng tan không gian
im lặng loang con mắt mỗi
người
im lặng hư vô
bình minh vỡ
cầm mảnh vỡ trên tay thấy
khuôn mặt ma qủy
hóa thân gió bụi
cầm mảnh vỡ trên tay thấy
khuôn mặt lạ
nói lời khác thời đồ đá đồ
đồng
cầm mảnh vỡ trên tay thấy
khuôn mặt rạng ngời
cười bình minh vỡ
hình như nhận ra điều gì đó,
gà không gáy
vỗ cánh hụt hơi
tiếng ò ó o đã thả ra rồi
bình minh cũng đã vỡ rồi
bầu trời biến một phần sang
dạng khác
ở đó người quen, chuyện mới
ở đó ăn mặc bảnh bao, khỏa
thân
ngạc nhiên, lạ mắt
không phân biệt, không giới
hạn
phía bình minh vỡ nhặt được
tiếng khóc
nước mắt trong chê nước mắt
ngoài rìa
thương sắc màu hừng đông
khoát tay
tiếng khóc nhạt dần
tiếng khóc khô dần
bởi sự vô duyên mảnh vỡ bình
minh không hề rớm lệ
những chiếc khăn chẳng cần
lau nước mắt
rơi lã chã