Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

NỖI NIỀM TÁC PHẨM ĐỈNH CAO (1)

Hoàng Quốc Hải
 

TNc: Tham luận này nhà văn Hoàng Quốc Hải đọc tại Đại hội VII Hội Nhà văn VN. Mười năm trôi qua vẫn còn nguyên "nỗi niềm" ấy. Nhân ĐH IX sắp họp, trang nhà xin giới thiệu cùng bạn đọc ý kiến của tác giả Vương triều sụp đổ....

Tại sao văn học Việt Nam hiện nay không có tác phẩm đỉnh cao?
Câu hỏi ấy đã bao hàm câu trả lời rồi. Thật ra trên thế giới không phải đã có nhiều quốc gia có nền văn học đỉnh cao. Và cũng không phải thời nào cũng có tác phẩm đỉnh cao.
Châu Âu suốt ba thế kỷ ( XVII – XVIII – XIX ), nền văn học xuất hiện nhiều trường phái, đạt nhiều đỉnh cao chói lọi. Nhưng sang thế kỷ XX các đỉnh cao cứ thưa vắng dần, và chỉ còn lại những bình nguyên văn học.
Nước ta không phải không có văn học đỉnh cao. Nhưng người mình thường có tư tưởng vọng ngoại. Cái gì của nước ngoài cũng xem trọng, của ta thì xem thường. Đã thế, người trong nghề lại không chịu thừa nhận ai, ngoài mình. Đó là đầu óc thiếu tự tin, nhưng lại nặng về vị kỷ. Lọai tư duy này làm con người trở nên bé mọn, và thường không được khách quan, sáng suốt.
Mười năm (1932 – 1942) của Tự lực văn đoàn làm nảy sinh các trường phái văn học:
- Lãng mạn.
- Hiện thực phê phán.
- Suy đồi. …
Các trường phái này cọ sát nhau nảy sinh khá nhiều đỉnh cao văn học. Thế nhưng sự đánh giá của cả đương đại và hậu thế khá dè dặt, thậm chí không thừa nhận.
Trong giai đoạn này ta dễ nhận thấy có một nhà văn, nếu ông sinh ở nước khác, và với những cống hiến ấy, đời phải tôn ông là bậc thiên tài. Đó là Vũ Trọng Phụng.
Vũ Trọng Phụng sống và chết trong nghèo khổ. Sinh thời, ông chỉ ao ước: “ Nếu như ở đời có được cơm mà ăn no nhỉ?”. Năm 27 tuổi, ông qua đời vì bệnh lao phổi, để lại một người con và một đống tác phẩm. Không ít trong số mấy chục tác phẩm của ông đạt tầm cao thế giới.
Vậy mà những tác phẩm ấy bị vùi lấp trên nửa thế kỷ, không một lần được tái bản. Bởi một thời gian dài người ta vu cho ông là phần tử Trốt- kít( Trosky ). Tới khi tác phảm của ông được tái bản, chị Vũ Mỹ Hằng, con gái ông đã ngoài 50 tuổi, chỉ dán mắt nhìn các tác phẩm của cha mình là tài sản chung của xã hội, theo “Luật bản quyền” vừa mới ban hành.
Chị Hằng và chồng đưa phần mộ của cha mình về ngôi vườn tại quê hương, nơi làng Mọc. Ngôi mộ được xây cất đàng hoàng, ốp đá cẩm thạch mà không có bất kỳ một tài trợ nào từ nhà nước và các hội đoàn. Sự thờ ơ đến bội bạc của đương thời và hậu thế khiến nhiều nhà văn thấy nản lòng.
Lại mười năm nữa ( 1986- 1995 ) thường gọi là “văn học thời đổi mới”. Giai đoạn này, các nhà văn Việt Nam bằng văn chương của mình, đã khuấy động toàn xã hội; đem lại cho mọi người một không khí sinh hoạt dân chủ. Công chúng độc giả trong cả nước như bị lên đồng, và họ “ngốn” tác phẩm của nhà văn như người khát trên sa mạc. Báo Văn nghệ in trên 100.000 rồi 200. 000 bản cho mỗi số, vẫn không đủ bán. Tiểu thuyết tirage thấp nhất là 10.000 bản, cao nhất tới gần 100.000 bản cho mỗi đầu sách. Thơ cũng in từ 5000 đến 10.000 bản. Thử hỏi văn chương đó ai viết ? Phần lớn các tác giả của những tác phẩm ấy vẫn còn tồn tại, và một phần không nhỏ có mặt trong Đại hội này.
Thời đó, cái 10 năm vàng son ấy, tuyệt nhiên không có công chúng nào đòi chúng ta phải có tác phẩm đỉnh cao.
Liệu có phải những gì chúng ta viết thời đó đều đã ở đỉnh cao, hay bởi giai đoạn đó văn học đã đề cập một cách thỏa đáng khát vọng của công chúng. Có lẽ vậy. Vấn đè là khát vọng của số đông được thỏa mãn.
Và 10 năm lại đây ( 1996-2005 ), số lượng tác phẩm của các nhà văn phát hành không phải là ít, nhưng không khuấy động được công chúng. Không khí văn học bình lặng như mặt nước ao thu. Khá nhiều tác phẩm rất đáng đọc. Nó tốt cả về nội dung lẫn nghệ thuật. Nhưng công chúng bạn đọc vẫn cứ thờ ơ, và đòi nền văn học đương đại phải có tác phẩm đỉnh cao. Đòi hỏi đó là nỗi bức xúc của công chúng trước hiện thực xã hội. Bởi soi vào tác phẩm văn học, họ cảm thấy hẫng hụt.
Thật ra, cái nền hiện thực xã hội trong 10 năm gần đây , dư thừa chất liệu cho các nhà văn Việt Nam làm nên tác phẩm đỉnh cao. Đây là cơ hội, dù là cơ hội đem lại nhiều bất hạnh cho số đông, nhưng nếu bỏ qua là một tiếc nuối, một ân hận. Bức tranh xã hội đủ màu sắc. Vui có, buồn có, bi thương có, âm mưu thủ đoạn có, tham nhũng hối lộ có, lừa đảo có, đểu cáng có, bất hiếu bất mục , bất nhân bất nghĩa… không thiếu một loại nào. Đặc biệt lũ cơ hội xuất hiện nhan nhản. Đó là những kẻ tiếm dụng quyền hành để tước đoạt trắng trợn tài sản quốc gia, hối hả tích lũy vốn liếng để mau chân chạy sang hàng ngũ tư bản. và bây giờ chúng đang âm mưu rửa tiền để hợp thức hóa và công khai khối tài sản khổng lồ mà chúng chiếm được bằng các thủ đoạn bất lương. Từ bức tranh xã hội này, công chúng đòi hỏi nhà văn bằng ngòi bút và lương tâm của mình, vạch mặt bọn chúng, “ không cho chúng nó thoát!”. Phải cho tái xuất các gương mặt kiểu “Nghị Quế “, “Nghị Hách”, “Xuân tóc đỏ”, “Bà phó Đoan”, “Bá Kiến”, “Chí Phèo” … thời hiện đại.
Bức tranh hiện thực xã hội phong phú là vậy mà không được phản chiếu trong tác phẩm,vì thế công chúng mới chối bỏ. Và đó là điều tệ hại nhất đối với nhà văn. Đó còn là dấu hiệu báo trước một nền văn học đang vững chắc bước vào giai đoạn suy thoái. Có người đặt vấn đề, hay là nhà nước không đầu tư tiền bạc thỏa đáng cho nhà văn sáng tác?
Không phải vậy. Tiền bạc là cần thiết nhưng không phải là nhân tố cấp bách với nhà văn.
Ta chẳng từng thấy Ngô Tất Tố phải bán non tác phẩm cho nhà xuất bản Mai Lĩnh, để lấy tiền sống đó sao? Lại chẳng thấy Nam Cao, Vũ Trọng Phụng sống trong khốn khó, mà các ông vẫn để lại cho đời những tác phẩm đỉnh cao đó sao?
Thật ra muốn có tác phẩm đỉnh cao, ngoài yếu tố tài năng của nhà văn, còn đòi hỏi xã hội phải chuẩn bị cho nó.
Thời Vũ Trọng Phụng, Nam Cao các mâu thuẫn xã hội, mâu thuẫn dân tộc và đế quốc đã phát triển tới đỉnh điểm. Các trào lưu văn học đua nhau nảy nở thành trường phái mà không có sự gò ép, cấm đoán. Chính quyền thực dân chỉ khống chế các đoàn thể chính trị, cách mạng. Các nhà văn như Nhất Linh, Khái Hưng, Thạch Lam, Thế Lữ, Ngô Tất Tố, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng, Nguyễn Xuân Sanh… tiêu biểu cho các trường phái đều có những tác phẩm đỉnh cao.
Muốn nói gì thì nói, 10 năm đó ( 1932-1942 ), các trường phái văn chương đua nhau nảy nở, đã là chất xúc tác cho các nhà văn sáng tạo. bản thân mỗi nhà văn đều có lòng yêu ghét rõ ràng, và được viết tất cả những gì mình viết, mà không sợ chính quyền thực dân cản trở.
Tình hình hiện nay, phải thừa nhận điểm yếu của văn chương Việt Nam là đơn điệu quá. Trên nửa thế kỷ qua tất cả chỉ nói theo một giọng điệu, viết theo một thi pháp. Bản thân nghệ thuật là khám phá, là luôn luôn tìm tòi đổi mới. Vậy mà 60 năm qua chỉ đi mỗi một con đường để cùng đến một mục tiêu làm gì chẳng cũ kỹ, sáo mòn. Lẽ ra phải tạo điều kiện để có nhiều con đường khác nhau, cùng đến chung một đích; đó là dân tộc, là Tổ quốc, là chủ nghĩa yêu nước.
Vậy cái gì cản trở nhà văn? Phải chăng quyền tự do sáng tác, tự do công bố tác phẩm của nhà văn bị hạn chế? Nó còn là sự tự kỷ ám thị, lâu năm trở thành nỗi sợ hãi, tới mức không dám viết về những điều mình nghĩ. Bởi chế tài những sai sót của nhà văn không được minh bạch, không có luật mà phụ thuộc vào định hướng chung chung. Và rồi ai cũng có quyền phá hỏng cả một sáng tác phẩm nghiêm túc của nhà văn, thậm chí phá nát cả sự nghiệp và cuộc đời nhà văn bằng nhận thức thấp kém của chính một người quyền uy nào đấy. Tình trạng đó tới nay vẫn chưa chấm dứt. Thỉnh thoảng vẫn thấy những tác phẩm bị đình chỉ phát hành, bị thu hồi nhưng không công bố công khai, khiến tác giả và công chúng cũng không biết vì sao nữa.
Để chấm dứt tình trạng mù mờ đó cần phải xây dựng một xã hội đối thoại, xã hội dân chủ. Vì vậy, mọi thứ phải được minh bạch trên tinh thần thượng tôn pháp luật. Tôi đề nghị nhà nước hãy trả lại cho văn chương báo chí quyền tự do sáng tác, mà nhà nước đã trưng dụng trong hai cuộc kháng chiến chống ngoại xâm vừa qua. Đó không chỉ là quyền tự do sáng tác của nhà văn, nhà báo mà còn là quyền được thông tin khách quan của công chúng. Chiến tranh đã chấm dứt 30 năm rồi mà văn chương báo chí vẫn sống trong cảnh mù mờ. Cả nước có tới gần 1000 tờ báo và tạp chí, nhưng quy về chỉ có mỗi một Tổng biên tập, tránh sao khỏi sự đơn điệu và sáo mòn.
Tròn 60 năm kể từ ngày văn chương báo chí đi theo cách mạng, tỉ lệ mắc sai lầm về tư tưởng, về chính trị, kinh tế trong đội ngũ văn chương báo chí là thấp nhất so với bất cứ một ngành nghề nào. Thế mà độ tin cậy của Nhà nước đối với nhà văn lúc nào cũng ở mức thấp nhất.
Nhân loại đang bước mạnh vào kỷ nguyên hội nhập. Những ngành có tính chất sống còn của một quốc gia, từ xưa nhà nước vẫn độc quyền nắm giữ như thông tin viễn thông, điện lực, tài chính ngân hàng, nhà nước còn mở cửa mời gọi tư bản đến hùn hạp tỉ lệ đến 30%. Nhiều phương diện được thúc đẩy cổ phần hóa, tư nhân hóa. Vậy mà chỉ một tờ báo, một nhà xuất bản tư nhân lại không thể chấp nhận. Tiếc thay, những quyền đó đã được ghi liên tục trong hiến pháp từ ngày mở nước tới nay. Tôi đề nghị Nhà nước nên thành lập một cơ quan kiểm duyệt. Ví dụ đó là Cục kiểm duyệt chẳng hạn. Đặt nó trong Bộ nào, Ngành nào tùy Nhà nước.
Công cụ để giám sát, chế tài là “luật báo chí”, “luật xuất bản”, “luật sở hữu trí tuệ”; đồng thời tham chiếu cả “luật dân sự”, “luật hình sự”.
Mọi công dân Việt Nam đều phải tuân thủ luật pháp của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Điều đó có nghĩa rằng, công dân nhà văn Việt Nam không được phép viết ra, cũng như không được phép công bố những điều mà luật pháp ngăn cấm.Ví dụ tuyên truyền cho bạo lực,dâm ô,kích động các phần tử phản động chống lại nhà nước…Trái lại,công dân nhà văn Việt Nam có quyền được viết,được công bố những sáng tác phẩm của mình trên các phương tiện thông tin và in ấn,với những nội dung mà luật pháp không cấm.
Đương nhiên,đây là quyền công dân,lẽ ra phải được tôn trọng,được bảo hộ song hành với việc ban bố các đạo luật trên.
Chúng ta đang sống trong một xã hội công dân,đòi hỏi mọi sự phải được giải quyết minh bạch.Vì vậy,những tác phẩm bị kiểm duyệt toàn bộ hoặc kiểm duyệt một phần,cần được công bố công khai.Và nói rõ tác giả đã vi phạm những điều nào ,điều nào theo luật định.Nếu tác giả không chấp nhận,họ có quyền khiếu nại việc đó ra tòa dân sự.
Một khi mọi việc đã minh bạch,mà nhà văn không đem lại được điều gì mới mẻ vào văn chương,thì đúng là họ bất tài.Mọi trách cứ,mọi lên án của công chúng bạn đọc đều trở nên có lý.
Điều hiển nhiên,tác phẩm văn học đỉnh cao không phải là thứ cầu được, ước thấy.Nó đòi hỏi nhà văn phải có tài năng lớn,trí tuệ siêu việt,nhân cách cao thượng.Hơn nữa,tầm tư tưởng phải vượt thoát ra khỏi sự cám dỗ của đời thường.Nhà văn cỡ này phải có tâm huyết tới mức tử vì đạo.Những phẩm chất trên,các nhà văn Việt Nam đều có cả,nhưng thượng đế ban cho họ hơi ít.
Láng Thựong ngày 21 tháng 4 năm 2005
_____________________________
(1) Tham luận đọc tại Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ VII.
(Rút trong tập KẺ SĨ TRƯỚC THỜI CUỘC xuất bản 2014)

Nguồn: trannhuong.net

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

TRƯỚC MẶT LÀ MỘT BÔNG HOA

Mơ hồ về một bông hoa trước mặt
và những cái tên và những cái nhìn
cái tên cũ cái nhìn không mới
cũ như anh không đáng nói
nhìn như em không buồn hỏi
một làn gió tạt ngang

Qua mặt anh là em
hay day dứt vo tròn vứt bỏ
lăn lóc bước chân
không đủ dấu hằn
nhòe nhoẹt gửi vào quên lãng

Vùng tan vỡ
em thấy bóng bước qua
như một lẽ tự nhiên không thể nào khác được
có thể anh đang chạy theo một bông hoa nào phía trước
vượt thời gian đặt cọc
em quăng mắt chẻ đôi
sứt mẻ bên đường

Phía trước anh có một bông hoa
thật hay đùa làm lòng em chợt buồn chợt ngại
mình nên đi hay cứ mãi nhạt nhòa
để trở thành phía sau cỏ dại
bất ngờ anh quay lại
thì em trước mặt một bông hoa

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2015

NVTPHCM- Đại hội VII Hội Nhà văn TP. HCM nhiệm kỳ 2015-2020 đã có tân Chủ tịch là nhà văn Trần Văn Tuấn; hai Phó Chủ tịch là nhà thơ Phạm Sỹ Sáu và nhà thơ Phan Hoàng; nhà văn Trần Nhã Thụy giữ chức Trưởng ban Kiểm tra...

Sáng nay, tại Hội trường T78 số 145 Lý Chính Thắng, quận 3, TP.HCM đã diễn ra Đại hội Hội Nhà văn TP.HCM nhiệm kỳ VII. Đến tham dự Đại hội nội bộ của Hội có hơn 220 đại biểu là những nhà thơ, nhà văn, nhà lý luận phê bình, dịch giả trong tổng số trên 400 hội viên của Hội.

Nhạc sĩ Trần Long Ẩn - Uỷ viên BCH Đảng đoàn Liên hiệp các Hội VHNT TP. HCM và nhà báo Dương Liên Chi - Phó phòng phụ trách Phòng Văn hoá văn nghệ Ban Tuyên giáo Thành uỷ cũng đã được mời đến dự.
Đại hội VII Hội Nhà văn TP. HCM

Để điều hành Đại hội, các đại biểu đã bầu Đoàn Chủ tịch gồm 6 nhà văn: Lê Quang Trang, Trần Văn Tuấn, Phạm Sỹ Sáu, Hoài Vũ, Bích Ngân và Phan Hoàng; Đoàn Thư ký gồm 3 nhà văn: Lệ Bình, Trần Nhã Thuỵ, Ngô Thị Hạnh.

Sau khi thảo luận và thông qua Quy chế Đại hội, Báo cáo Tổng kết nhiệm kỳ VI và phương hướng nhiệm kỳ VII, Đại hội đã tiến hành bầu cử Ban Chấp hành Hội khoá mới. Dù được BCH khoá VI đề cử trong danh sách 11 ứng viên ban đầu dựa trên kết quả phiếu thăm dò trước Đại hội, nhưng nhà thơ Lê Quang Trang - Chủ tịch Hội khoá VI đã xin rút lui vì lý do cá nhân.

Có 20 ứng viên đã được đề cử trong danh sách cuối cùng để bầu ra BCH mới mà Đại hội biểu quyết dự kiến là 11 thành viên. Tuy nhiên, qua bỏ phiếu kín, chỉ có 9 ứng viên vượt qua số phiếu quá bán trúng cử vào BCH Hội Nhà văn Thành phố nhiệm kỳ VII (2015-2020), trong đó người có số phiếu được bầu cao nhất là nhà thơ Phan Hoàng. Còn nhà văn Trần Nhã Thuỵ là ứng viên duy nhất được đề cử tại Đại hội đã trúng cử vào BCH.

Cuối ngày, BCH Hội khoá VII đã họp và bầu ra một Chủ tịch, hai Phó Chủ tịch và Trưởng ban Kiểm tra. Sau khi BCH tiến hành bỏ phiếu kín, nhà văn Trần Văn Tuấn có số phiếu cao nhất, giữ chức Chủ tịch; nhà thơ Phạm Sỹ Sáu và nhà thơ Phan Hoàng giữ chức Phó Chủ tịch; nhà văn Trần Nhã Thuỵ giữ chức Trưởng ban Kiểm tra.

Chủ tịch Trần Văn Tuấn cùng hai Phó Chủ tịch Phạm Sỹ Sáu và Phan Hoàng cũng là 3 Uỷ viên Thường vụ BCH Hội Nhà văn TP. HCM khoá VII.

Sáng ngày mai 17.6, Đại hội chính thức Hội Nhà văn TP.HCM nhiệm kỳ VII sẽ được tiến hành, tiếp tục thảo luận triển khai phương hướng hoạt động và nhiệm vụ sắp tới, BCH khoá cũ từ nhiệm, ra mắt BCH khoá mới.

Đại hội lần này có một số Uỷ viên BCH được đánh giá có độ tuổi còn khá trẻ nhưng giàu thành tích hoạt động văn học và nhiệt huyết với công tác của Hội.

9 Uỷ viên BCH Hội Nhà văn TP.HCM khoá VII gồm các nhà văn, nhà thơ: Trần Văn Tuấn, Phạm Sỹ Sáu, Phan Hoàng, Trần Nhã Thụy, Trương Nam Hương, Trầm Hương, Lê Thị Kim, Bích Ngân, Phan Trung Thành.

PHÙNG HIỆU

Nguồn: nhavantphcm.com.vn

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Hội nhà văn TPHCM sẽ khởi sắc, nếu LÊ QUANG TRANG ra đi?





Đại hội Hội nhà văn TPHCMđược ấn định diễn ra hai ngày 16-17.6.2015. Một nhiệm kỳ 5năm đã trôi qua, hay dở tùy cách nhìn của mỗi hội viên. Thế nhưng, có hai sự kiện không thể không nhắc đến. Thứ nhất,đu nhiệm kỳ, trang web của Hội được thành lập và hoạt động. Thứ hai, cuối nhiệm kỳ, Ban thường vụ Hội phát huy tinh thần dân chủ bằng cách dùng con dấu của Hội để… tranh luận với một hội viên. Tại sao một thành phố năng động nhất nước, nơi phát khởi những trào lưu văn học lôi cuốn nhất nước, lại có một Hội nhà văn càng ngày càng khiến giới cầm bút ngao ngán?





HỘI NHÀ VĂN TPHCM SẼ KHỞI SẮC, NẾU LÊ QUANG TRANG RA ĐI?

LÊ THIẾU NHƠN


Trang web một bên và chủ tịch hội một bên
Ưu điểm đáng kể nhất của Hội nhà văn TPHCM nhiệm kỳ 2010-2015 chính là có được trang web. Dù chất lượng còn thua kém nhiều trang web cá nhân, nhưng ít ra trang web Hội nhà văn TPHCM cũng có quyền tự hào hơn hẳn trang web của Hội nhà văn Hà Nội hay trang web các Hội văn nghệ địa phương khác. Thế nhưng, trang web chỉ có một người tâm huyết trực tiếp làm thì không thể nào hay ho được. Hơn nữa, chuyện tiền bạc cũng ì xèo liên tục. Giấy phép không có, giải ngân cũng chờ mòn chờ mỏi.
Nhờ trang web mà nhiều người còn biết thì ra Hội nhà văn TPHCM vẫn có hoạt động.
Lẽ ra trang web cũng đủ để bù đắp cho những trì trệ của Hội nhà văn TPHCM, nếu như không có một ông Chủ tịch Hội quá tầm thường. Vì sao lại có màu sắc công kích cá nhân vậy? Xin thưa, người đứng đầu một Hội không phải là cung tên hay đao kiếm, mà chính là ngọn cờ của một đội quân. Ngọn cờ nghiêng ngả thì cung tên càng cứng và đao kiếm càng bén, sẽ càng thêm bẽ bàng!
Hãy so sánh với các nhiệm kỳ trước. Thực tế, các nhiệm kỳ trước cũng hoạt động chừng mực thôi, nhưng tại sao hội viên không thấy chán chường? Đơn giản vì Nguyễn Quang Sáng hay Lê Văn Thảo đều có tài năng và nhân cách xứng đáng để làm một ngọn cờ. Hội viên chỉ cần biết thủ lĩnh của mình đã viết “Chiếc lược ngà” hoặc đã viết “Một ngày và một đời”, thì thâm tâm đã hãnh diện ít nhiều. Còn Lê Trang Quang là một nhà thơ hạng xoàng, và là một nhà phê bình hạng xoàng hơn. Lê Quang Trang chưa từng có một câu thơ nào đáng nhớ, hoặc có một trang lý luận văn chương nào đáng đọc lần thứ hai.
Một cây bút nhạt nhẽo như Lê Quang Trang có thể trở thành Chủ tịch Hội nhà văn TPHCM, trước hết là lỗi của các hội viên không thực sự cầu tiến. Thói quen bỏ phiếu khi bầu ban chấp hành, phần lớn chỉ nhăm nhăm gạch tên những gương mặt nổi trội mà mình không ưa, cho nên những kẻ lờ lờ nước hến lại… trúng cử. Mặt khác, nhiều người nghĩ rằng, một anh năng lực vào loại vô thưởng vô phạt thì sẽ… vô hại. Nhầm to! Một anh năng lực vô thưởng vô thưởng khi có chút chức quyền để hám danh hám lợi, thì sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Xưa nay, xum họp hay ly tán đều do lòng người mà ra! Một Chủ tịch Hội ấm ớ thì không thể thu hút được hội viên gắn bó với hội.
Phản biện: chủ tịch hội cũng chỉ là một cá nhân! Tuy nhiên, đó là cá nhân quan trọng. Không phải Hội nhà văn TPHCM triệu tập toàn thể hội viên cả buổi sáng 14-4-2015 cũng chỉ để làm một việc duy nhất là… đề cử Chủ tịch Hội à? Chấm điểm chủ tịch Hội cũng đồng nghĩa với việc đánh giá thành bại của Hội trong một nhiệm kỳ. Vì vậy, xin người đọc hãy hết sức bình tĩnh và khách quan, bởi lẽ chính tôi – người viết bài này, chỉ nhìn việc chứ không nhìn người. Và chính tôi là người đã viết bài động viên Lê Quang Trang đầu tiên, khi ông vừa nhận sổ hưu chân ướt chân ráo từ Hà Nội vào TPHCM tìm đường nhập cư phương Nam. Không ít hội viên Hội nhà văn TPHCM đã nói thẳng với tôi rằng: “Không biết Lê Quang Trang là ai, cho đến khi đọc bài viết “Lê Quang Trang lắng nghe gió vẫn thổi về từ biển” của ông!”. Nếu do bài viết của tôi mà đồng nghiệp nào trót hớ hênh đặt niềm tin vào Lê Quang Trang, thì nhân đây, tôi xin có lời tạ lỗi chân thành!

Cuộc tranh luận vô tiền khoáng hậu
    Trên báo Văn Nghệ TPHCM số 352 ra ngày 7.5.2015, ở mục “Diễn đàn xây dựng Hội” có bài “Hội nhà văn thành phố, cần lắm những lắm lòng” của nhà thơ Lê Tú Lệ. Lâu nay tôi cứ ngỡ Lê Tú Lệ chỉ làm thơ lơ mơ, không ngờ chị quan sát rất thấu đáo và lập luận rất mạch lạc. Đó là một bài viết xuất sắc. Chỉ cần những người lãnh đạo Hội nhà văn TPHCM khóa tới làm theo những gợi ý và tránh bớt những sai lầm mà Lê Tú Lệ đã chỉ ra, thì hội sẽ phát triển.
    Thật bất ngờ, Hội nhà văn TPHCM phản pháo bằng một bài báo như công văn ( hay một công văn như bài báo?) lấy danh nghĩa... thường vụ hội. Tôi nói vậy, bởi lẽ bài “Không chỉ là tấm lòng chung chung” được in trên báo Văn Nghệ TPHCM số 354 phát hành hai tuần sau bài “Hội nhà văn thành phố, cần lắm những tấm lòng”, tuy có ký tên Chủ tịch Hội nhưng không... ghi ngày tháng!
      Lịch sử các hội nghề nghiệp ở Việt Nam sẽ phải ghi nhớ chuyện này, vì đây là lần đầu tiên một tổ chức đoàn thể lại nhân danh Ban thường vụ và dùng con dấu của Hội chỉ để... tranh luận với một hội viên. Quá tuyệt vời, tài trí của Ban thường vụ cao siêu thật!
     Nào, để xem Ban thường vụ gồm những ai đã nhúng bút vào cái bài báo na ná công văn? Cứ làm phép loại trừ sẽ rõ.
Phó Chủ tịch thường trực Hội – Trần Văn Tuấn chăng? Trần Văn Tuấn là một nhà văn có tài. Trần Văn Tuấn cùng với Nguyễn Mạnh Tuấn và Nhật Tuấn được tôn vinh là “tam tuấn” của văn học miền Nam sau năm 1975. Trần Văn Tuấn dù không hào hoa và phóng khoáng, nhưng cũng không đến nỗi viết một bài vớ vẩn mức ấy.
Phó Chủ tịch Hội- Phạm Sỹ Sáu chăng? Phạm Sỹ Sáu tuy thơ rổn rảng kiểu “hành” nhưng lại là người rất biết cách lưỡng lự. Vì vậy, việc gì mà có nguy cơ... ngửa bụng trước bàn dân thiên hạ, thì Phạm Sỹ Sáu sẽ nhanh nhẹn lùi tấm thân to lớn lại phía sau, để hào hứng dự phần bằng nhiệt huyết của... cánh tay thứ hai.
     Như vậy, người trực tiếp chấp bút bài “Không chỉ là tấm lòng chung chung” đích thị Lê Quang Trang. Phải là Lê Quang Trang mới có khả năng để viết ra văn bản nhiều lời ít ý như thế! Đấy là khả năng độc đáo của Lê Quang Trang, viết ra thứ gì cũng khiến người đọc xong cảm thấy như... chưa đọc bao giờ. Tuy nhiên, ở đây đã dùng đến con dấu của Hội thì phải ai cũng cố gắng hy vọng cái văn bản ảo diệu kia hé lộ chút giá trị nào đó.
     Lê Quang Trang tổng kết đời thơ của mình bằng tập “Gió vẫn thổi về từ biển”. Xét về sức rung động, “Gió vẫn thổi về từ biển” kém hơn tập thơ “Lỡ tay rượu đổ thềm người” của Lê Tú Lệ một tý, nhưng vẫn có bài thơ “Dân” đáng lưu ý. Nguyên văn như sau
Nhà Lý trị vì hai trăm mười lăm năm (1010-1225)
Nhà Trần ngắn hơn bốn chục (1225-1400)
Hậu Lê ba trăm sáu (1428-1788)
Mỗi triều bao thăng trầm

Nhà nước của dân do dân vì dân
Sao mới một phần hai thế kỷ
Mà đã bao phen bão lốc

Hỡi những ai đang trên nấc thang quyền lực
Có nhớ chăng “chở thuyền là dân
Mà lật thuyền cũng là dân”.
Đấy, ghê gớm chưa! Dẫu mặc định nhà nước “bao phen bão lốc” nhưng khi đã đánh hơi thấy sự việc đụng chạm danh lợi riêng mình, thì Lê Quang Trang không muốn nghe “dân” và cũng không thèm làm “dân” nữa!

Sự đối ngoại “kiên quyết và tinh tế” của ông Chủ tịch Hội
     Khi nhà thơ Lê Tú Lệ nêu sự thật Hội nhà văn TPHCM thụ động trước hành động gây hấn của Trung Quốc mang giàn khoan HD 981 vào thềm lục địa nước ta, thì Lê Quang Trang lên giọng răn dạy “chưa hiểu thấu công việc ngoại giao vừa hợp tác vừa đấu tranh, cần sự kiên quyết và tinh tế”. Miệng lưỡi như một chính khách thứ thiệt!
    Thế nhưng, chờ dài cổ không thấy ông chủ tịch khả kính viết bài gì lên án láng giềng bá đạo, để hội viên học hỏi. Đầu tháng 6-2014, khi nhiều hội viên tham gia mít tinh bày tỏ tinh thần yêu nước thì Lê Quang Trang lấy tư cách Phó Chủ tịch Hội nhà văn VN kiêm Chủ tịch Hội nhà văn TPHCM dẫn đầu một đoàn sang giao lưu ở... thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Chuyến đi ấy cần thiết không? Cần thiết chứ, nếu nói theo thứ ngôn ngữ tiểu xảo mị dân thớ lợ của Hữu Thỉnh, thì “chỉ cần Lê Quang Trang có mặt là hội nghị đã thành công một nửa”.
     Tại sao Lê Quang Trang không tạm ngưng hoặc từ bỏ chuyến đi vào thời điểm nhạy cảm ấy, để thể hiện thái độ kiên quyết bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ cha ông để lại, như hàng triệu đồng bào khắp Việt Nam? Nếu đã lỡ đi, thì tại sao trên diễn đàn ấy, Lê Quang Trang không cất tiếng nói đanh thép dùm cho bao nhiêu tâm tư người dân nước mình? Trong lúc mọi công dân Việt Nam ngồi trên chảo lửa vì hải phận bị đe dọa, thì Lê Quang Trang cũng kịp khoe lên mạng mấy tấm ảnh chụp ở phố phường Vân Nam như những du khách thong dong và hể hả. Chao ôi, hãy nhìn Lê Quang Trang xem có ấn tượng chưa kìa, tạo dáng sao mà duyên thế, nụ cười sao mà xinh thế!
      Nhà thơ Lê Tú Lệ nếu trông thấy tấm ảnh kia, chắc chắn không nỡ quy kết “Hội nhà văn TPHCM yêu nước thụ động”!?

Mượn danh Hội để mưu cầu lợi ích riêng tư
      Nhà thơ Lê Tú Lệ còn băn khoăn một điều nữa, đó là công trình “Một thế kỷ văn học yêu nước, cách mạng thành phố Hồ Chí Minh” mà Trung tâm Nghiên cứu Quốc học đứng ra thực hiện, còn Hội Nhà văn TPHCM chỉ là đơn vị phối hợp. Hãy nghe ngài Lê Quang Trang oai phong lẫm liệt giải trình hùng hồn: “Sự thật là, ngay sau khi xuất hiện ý tưởng, từ bước sơ khởi, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Quốc học và Chủ tịch Hội nhà văn đã bàn bạc nhiều lần về nội dung, cấu trúc công trình, tiêu chí tuyển chọn, dự thảo đề cương, căn cứ theo sở trường của từng đơn vị để phân công nhiệm vụ, rồi mới thống nhất làm tờ trình lãnh đạo thành phố...”. Thôi, không cần chấp cái đoạn văn ngắn củn mà diễn đạt rối rắm trên, chỉ cần biết chính miệng Lê Quang Trang thừa nhận Hội nhà văn TPHCM có phần tham dự.
      Cái vụ này có vẻ nhà thơ Lê Tú Lệ hơi bị sai, vì chị không biết ngài Lê Quang Trang có thính giác cực kỳ siêu đẳng trước mùi tiền. Công trình “Một thế kỷ văn học yêu nước, cách mạng thành phố Hồ Chí Minh” được chi từ ngân sách đến 3,2 tỷ đồng, thì lẽ nào Lê Quang Trang chịu đứng ngoài cuộc? Phải nhảy ngay vào chứ, nhưng nhảy vào với tư cách nào thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
      Lê Quang Trang khẳng định, Hội nhà văn TPHCM tham gia tích cực vào công trình “Một thế kỷ văn học yêu nước, cách mạng thành phố Hồ Chí Minh”. Vậy xin hỏi, sao không thấy thông báo gì trên trang web của Hội, và Hội gồm những ai góp sức biên soạn? Nếu xem công trình là một gói thầu, thì Hội nhà văn TPHCM là đối tác thầu lại một phần dự án, sao không thấy trình bày cho hội viên tường tận về quá trình thu hoạch, kể cả tiền bạc lẫn tác phẩm chọn in? Phải chăng Hội nhà văn TPHCM chỉ đứng danh nghĩa, còn đối tượng thầu lại, thực sự là Lê Quang Trang và Trần Thị Thắng?
      Số tiền 3,2 tỷ đồng được rót từ ngân sách, có chuyển về tài khoản Hội nhà văn TPHCM đồng xu nào không? Hội nhà văn TPHCM đứng ra làm công trình của Thành ủy, mà sao giống như vợ chồng Lê Quang Trang giao dịch với đầu nậu sách vậy? Thẳng thắn hơn, xin hỏi: cỡ tài năng văn chương tàm tạm ngang ngửa học sinh giỏi văn cấp 3 như Lê Quang Trang và Trần Thị Thắng, thì trình độ gì và tư cách gì, mà đứng ra đại diện Hội nhà văn TPHCM để tuyển chọn tác phẩm cho “Một thế kỷ văn học yêu nước, cách mạng thành phố Hồ Chí Minh”?

 Nêu gương sáng làm văn và làm ăn
Sự thật phũ phàng, chủ biên mà đứng tên Lê Quang Trang thì chả có nhà văn nào có chút tiếng tăm ở TPHCM cảm thấy tự hào khi có tác phẩm được chọn in! Thế nhưng, cũng chẳng mấy người tường tận Lê Quang Trang gặt hái được bao nhiêu từ công trình“Một thế kỷ văn học yêu nước, cách mạng thành phố Hồ Chí Minh”?
Thượng đế rất công bằng, đã cho người nào ít tài năng văn chương thì sẽ cho người ấy nhiều sự lì lợm và nhiều sự trơ trẽn để kiếm ăn nhờ văn chương.
Lê Quang Trang từng viết: “Càng lên cao người ta càng nhiều cơ hội/ Để bán đi danh dự của mình/ Có thể đấy là lỗ tai thuận nghe lời nịnh/ Có thể là đồng tiền dễ đến trong tay”. Ấy ấy, cẩn thận.... đừng nghe theo! Lê Quang Trang viết để khuyên người khác, chứ không phải dành cho chính mình đâu. Làm văn trộn lẫn làm ăn là khái niệm mỹ học mới, mà nhà phê bình Lê Quang Trang vừa phát hiện và nghiệm chứng sau chuyến viễn trình vào phương Nam được đồng nghiệp phương Bắc xưng tụng là “cuộc đào tẩu ngoạn mục” đấy nhé!
Cần dẫn chứng nữa không? Lê Quang Trang được mời làm giám khảo cuộc thi viết văn bia “Truyền thống cách mạng Sài Gòn – Gia Định” với thù lao 20 triệu đồng. Nói trắng ra, tư cách giám khảo ấy được thế chấp bằng cái ghế Chủ tịch Hội nhà văn TPHCM, chứ Lê Quang Trang có tên tuổi gì trong giới sáng tác đâu! Tuy nhiên, đầu óc Lê Quang Trang rất linh hoạt. Sau khi đã đọc hết bài dự thi của đồng nghiệp và thâu tóm được bao nhiêu lời hay ý tốt, Lê Quang Trang đùng đùng xin ra khỏi ban giám khảo. Để làm gì nhỉ? Để trả lại 20 triệu đồng cho thành phố, vì Lê Quang Trang có trái tim bao la cảm thấy mảnh đất đang cưu mang mình vẫn còn nhiều mảnh đời cơ nhỡ cần hỗ trợ số tiền ấy hơn chăng? Không, để Lê Quang Trang ứng thí, nhân cơ hội cuộc thi kéo dài thêm 2 tháng. Kết quả, Lê Quang Trang ẵm luôn cái giải thưởng 80 triệu đồng. Tài tình chưa, khôn khéo chưa, uyển chuyển chưa! Cũng một trận cầu, thổi hư còi rồi thì lao ra đá bóng, chứ không phải vừa đá bóng vừa thổi còi nhé! Ai dám bảo Lê Quang Trang đỉnh đỉnh đại danh nhà ta lại kém cõi nào!? Một người vừa lấy 20 triệu đồng ở vị trí giám khảo, lại lấy thêm 80 triệu đồng ở vị trí thí sinh trong cuộc thi ấy, thì thử hỏi dưới gầm trời này có mấy ai bì kịp Lê Quang Trang!?
Bài học làm văn trộn lẫn làm ăn của Lê Quang Trang, cực kỳ sâu sắc và cực kỳ nhân ái. Lê Quang Trang chính là tấm gương sáng chói lọi để các đồng nghiệp khác biết rằng văn đàn cũng là chốn có thể áp dụng mọi mánh khóe một cách hữu hiệu!

Vẫn còn hy vọng khởi sắc
Lê Quang Trang dù năng lực làng nhàng nhưng cũng từng đứng đầu nhiều tổ chức, như Trưởng ban báo Nhân dân Cuối Tuần, Tổng biên tập báo Đại Đoàn Kết. Những nơi ấy chỉ cần Lê Quang Trang giã từ, thì ai cũng mừng. Vì sao? Vì giai đoạn Lê Quang Trang cầm trịch thì chất lượng đã bị đẩy xuống tận cùng, nên bất kỳ ai thay Lê Quang Trang điều hành cũng làm cho tình hình trở nên sáng sủa hơn gấp năm, gấp mười.
Hội nhà văn TPHCM dưới sự dẫn dắt của Lê Quang Trang đã trở thành đơn vị mờ mịt nhất trong Liên hiệp các hội văn học nghệ thuật TPHCM. Do đó, sau thời Lê Quang Trang, chắn chắn Hội nhà văn TPHCM sẽ khởi sắc thôi!
                                                               9-6-2015

Nguồn: http://lethieunhoncom.blogspot.com/2015/06/hoi-nha-van-tphcm-se-khoi-sac-neu-le.html

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

TIẾNG CƯỜI

ly nước trà bốc thơm
hương vị hấp dẫn người sành điệu
ly cựa mình chờ bàn tay chìa ra đón nhận            
mặt bàn nghiêng sóng sánh những tán trà
nghe tiếng chim thỏ thẻ

người đầu tiên bước vô phòng làm việc
mang điệu cười sảng khoái thành công
nhấp ly trà rồi khà một cái
mắt đảo quanh mọi người
thăm dò sự nhất trí cố hữu
cười và thở dài đan xen

chuông điện thoại leng reng
người thứ hai kịp thời có mặt
xòe bàn tay bắt khắp lượt
mặt cười tươi lời tâng bốc trườn ra
hớp một ngụm nước trà
nhìn thấy sự hài lòng của người đến trước

người thứ ba huyên thuyên bộp chộp
khen hai người ngượng đỏ mặt tía tai
còn bản thân vô duyên khôi hài
sẵn sàng móc túi lấy tiền mua tình cảm
cuộc trà sáng nay lãng mạn
con người và thời gian

ngày mai
ngày kia
ngày tiếng cười thấm thía
lão không gian chụp lại những khuôn hình
lưu giữ cho lý tưởng
xô lệch tự nhiên
những người uống trà lần lượt đứng lên
hậu vị tiếng cười thời gian chát đắng