Thứ Tư, 31 tháng 5, 2017

MỘT PHÍA LỜI CON TRẺ

Cha nằm đau ốm buồn rầu
đầu kê lên gối nguyện cầu trời cao
ông sao số phận nơi nào
nhấp nha nhấp nháy chiếu vào khổ đau

Mẹ đi tìm việc nơi đâu
ngược xuôi, tong tả, nát nhàu sớm hôm
nhớ ngày thiếu áo, đói cơm
gió xô dáng mẹ gầy còm, héo hon

Đến trường, chân bước chập chờn
vấp sưng hiện tại, giận hờn bâng quơ
đầu khi rỗng lúc ngu ngơ
chữ còn chữ mất hững hờ thấp cao

Kia, bè bạn nghịch xôn xao
đây, thầy cô giảng nôn nao cõi lòng
tuổi thơ chưa vấy đục trong
mà con đã trượt giữa dòng hồn nhiên

Giả vờ…nghỉ học…kiếm tiền
giúp cho mẹ đỡ ưu phiền, lo âu
trời ơi! mẹ có ngờ đâu
con thương cha mẹ mà đau cả nhà

Bán mua vé số gần xa
con đeo sách vở la cà khắp nơi
đặt may rủi nở trên môi
gặp ai con cũng chào mời ngọt ngon

Những lời nói dối từ con
bay vào lớp học khoanh tròn nỗi đau
con chưa hiểu được nông, sâu
đã làm cha mẹ u sầu, tủi thân

Tự con biết tội ngàn lần
làm sao con dám phân trần đúng sai
con không oán trách một ai
chỉ thương cha mẹ tàn phai tháng ngày

Nghe đàn chim hót quanh đây
cõng lời con nói rẽ mây lên trời
gom bao nhiêu nắng vàng tươi
chiếu lên thành bóng nẻo người,… mẹ cha

Sài Gòn, ngày 03 tháng 5 năm 2017


Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2017

SỢI NẮNG

giơ tay rút giữa trời sợi nắng
trong tay không phát sáng
nghe tiếng thở dài 
ánh sáng nằm im không biết
phai sắc màu thành đám không gian

ánh sáng không thấy nữa
ánh sáng không nghe gì
ánh sáng rời khỏi tay sau lần rút đứt
ánh sáng chạy vô hồn sau lần nằm im
ánh sáng khóc thề ai đã sinh
không giống cội nguồn, tán sắc

ánh sáng vô tri làm sao can dự vào trời đất
sao nói lời nhân loại thế gian
ánh sáng hoa mắt người làm khô giọt lệ
đứt không tiếng động
rơi không âm thanh

sợi nắng kia có phải ánh sáng hay sợi qúa khứ màn đêm
hỏi thực hư mọi chuyện còn bỏ ngỏ
trời kia cứ nắng đỏ
trời kia cứ đêm đen
sự hỗn loạn trường tồn
trừ khi, có thêm một vụ nổ big bang

bàn tay qúa dại khờ cầm sợi nắng hư vô đến thế
bàn tay qúa khôn ngoan cầm sợi nắng tinh ranh đến thế
nắng sáng lên tia thật thà dối trá lẩn khuất trong mỗi con người
chiếu lên phía đầy
đổ xuống phía vơi
những gam màu huyễn hoặc

Sài Gòn, ngày 17 tháng 3 năm 2017


Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2017

LỜI TỪ BIỆT

Em không nói bằng lời giận hờn
em chẳng bảo chia tay miệt thị, coi thường
và em chưa giễu cợt nụ cười xả giao sắc lẹm
lặng im như lời từ biệt bóp nát con tim
lặng im đến ngạc nhiên
lặng im không chịu nổi

ta biết tất cả điều này không vô cớ
con tim dẫu ngàn cái hay nhưng chỉ cần một vài điều dơ dở
đủ tổn thương em gây bão lửa giận hờn
gắn cho ta muôn vàn cái tên, bình tĩnh đến đâu cũng ngậm ngùi như thóc
ta giấu ban ngày để ban đêm ngửa mặt, không lời, không thở than
tất cả vì em sám hối

đêm đêm ta thao thức, trằn trọc nghĩ suy
lời từ biệt chập chờn, bủa vây, quấn chặt
ta giang tay ôm phải tiếng thạch sùng giật thót
rơi giữa không gian lễnh loãng trong phòng
ta chong đèn, nhìn màn hình điện thoại vẫn tối đen
mấy lần nâng lên rồi đặt xuống
mà cứ nghĩ phía em đã tắt nguồn
đêm mong manh thức trắng

ta thẩn thờ lục lọi tháng năm tìm dấu vết từng yêu
thời gian đã bạc màu, tháng ngày đã gãy
con đường đi đã mờ vào lãng quên, ta khỏa không gian hoài niệm
chợt bay về giấc mơ mang tiếng em hồn nhiên
nghe sập trên đầu thành nỗi đau không thương tích
ta chỉ còn khoảng trống

khoảng trống không thể nào lấp nổi là khoảng trống thiếu em
mọi ngụy tạo cố giấu đi sự thật
lời từ biệt bất hạnh, đau xót
sao níu được em bằng rủi may

Sài Gòn, ngày 18 tháng 4 năm 2017