Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

HỒI ỨC

mọi thứ đã lùi, vùi sâu, chôn chặt
không muốn nhắc một phía nghoảnh mặt đi
tự nhiên xa, suy nghĩ đẩy hết đà
có vẻ như đang diễn ra điều gì tội lỗi
bóng tối trồi sụt giữa ánh ngày
trời không chăm đám mây gầy rộc
đất không nuôi khói trắng bay nghi ngút

một ngày, bàn tay gõ nỗi đau
câu chữ viết ra bật lên tiếng khóc
chồng chất trang viết phủ bụi đời người
trước mặt dấu chấm than, chấm hỏi
dấu chấm đấm bầm thịt da
lằn sưng rơi tuột kẽ tay
thành bụi nhân gian cay mắt

câu hỏi lăn giữa tiếng cười chua xót
nơi hân hoan chào đón
nơi kìm nén ngấp ngoải, thở than
tiếng số đông trốn số dư ít ỏi
cố được bình yên
âm thanh kinh hoàng vọng lại
ngổn ngang phép tính không đơn thuần số học

cây ra hoa đâu phải đến kì làm vài nhát cuốc
đâu cứ cắm vào bình hoa thêm màu tươi đẹp
lời đầu môi sao vá lành nước mắt
tiếng hô vang chẳng bịt được đổ bể thời gian
hồi ức giật mình tan loãng


Sài Gòn, ngày 10 tháng 8 năm 2016

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

NGHE CHIM HÓT GIỮA LÒNG THÀNH PHỐ

cứ tưởng về thành phố thì không nghe tiếng chim
suốt ngày bốn bức tường xi măng cốt sắt
sống giữa nhiều người không quen biết
ra đường chen chật
ngột thở nhớ vu vơ

tiếng chim
hót trên mái nhà ta
trong nỗi bất ngờ
tiếng nhặt thưa luồn qua ô cửa
xốn xang tràn vào ta vui qúa

những con chim mỗi sáng bay về
mang tiếng hót đậu trên nắng gió
làm mềm bê tông
bầu trời dịu êm
thành phố có thiên nhiên chia sẻ

thảnh thơi nghe tiếng chim
bình tâm giữa phố phường sôi động
chim đâu biết ta buồn ta vui mang về tiếng hót
chim đâu biết ta khó nhọc tiếng hót càng hay

nhà ta có tiếng chim
thành phố có tiếng chim
nghe tiếng hót nôn nao đến lạ
một thoáng hoang sơ
mọi lo toan thường ngày lắng lại

ngày nào chim chưa bay về nhà ta
vắng tiếng chim lòng ta trống trải
chuyện gì
chim ở đâu
ta đang lo thì tiếng hót ùa vào
chim cũng nhớ ta đáo để

sáng trong lành
tiếng chim hót ở nhà ta giữa lòng thành phố


Sài Gòn, ngày 12  tháng 10  năm 2014


Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

TẢN MẠN NGÀY KHAI GIẢNG

cảm xúc không còn thăng hoa rạo rực khi tôi cắp sách đến trường
nhưng rờn rợn sau gáy điều thiêng liêng ăn sâu trong tiềm thức
học trò mỗi thời mỗi khác, vẫn là đứa trẻ đến lớp học điều tốt đẹp
giải bài toán, làm bài văn, đam mê ẩn hiện
thầy trò lặng thầm nuôi ý chí lớn lên
mang vinh quang cho tổ quốc giữa cái nhìn nể phục
tiếng cười trong nước mắt
tiếng khóc như tiếng trống khai giảng hồi hộp
triệu triệu học sinh là triệu triệu ước mơ
dồn về một ước mơ cả dân tộc khao khát

tiếng trống khai giảng thúc dục nghe áp lực, phân vân
đất nước hiếu học, “địa linh nhân kiệt” và “rừng vàng biển bạc”
sao sự sống, con đường đi lên còn ngờ nghệch thế kia
nhìn bạn bè năm châu không dám ngẩng đầu
câu hỏi không một sớm một chiều trả lời thỏa đáng
lòng đầy tâm trạng
tri thức được hiến dâng hay cứ vật vờ
mai một giữa cuộc đời xô đẩy

có một điều đáng buồn tự hỏi “bao giờ trở lại ngày xưa”
đánh mất niềm tin nghe tiếng trống khai trường lạc lỏng
mặc bề ngoài sôi động khi con chữ đòi sáng tạo, tìm tòi
thầy cô hết thảy vì học sinh trong lòng mếu máo
con chữ bán mua nhảy múa giữa chợ trời
tiếng trống khai giảng điểm buồn ơi!

trò giỏi đua nhau thi vào trường kinh tế
trách gì ước muốn kia khi cuộc sống thúc dồn
chả lẽ cứ ngồi nghe giáo lí suông
thân quăng quật trong phòng thuê, quán trọ
học sinh xuất sắc, thông minh
tìm học bổng, học thành tài ở nước ngoài sinh sống
hàng năm văng vẳng bên tai trống khai giảng ngày 5 tháng 9
thoáng chút buồn đau thế sự

ngày khai giảng, cái sự học, nguyên khí quốc gia
bay vút lên từ mái trường giữa sắc màu rực rỡ
âm thanh trầm bổng bảo hòa trong gió
cây bàng đứng nhìn trời đã cuối mùa thu
thấy lá rơi tản mạn

tiếng trống khai giảng có trong tôi trong bạn
hơi thở học trò ùa về cảm giác bâng khuâng
ngày khuôn mặt hồn nhiên, trong sáng
viết lên trang giấy trắng con chữ xinh tươi


Sài Gòn, ngày 05 tháng 9 năm 2016

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

LẢNG TRÁNH

khi trở ngại được gỡ bỏ một bên
em hồn nhiên tươi trẻ
câu chuyện trượt lối mòn thiên hạ khen chê
đánh gục con mắt thòm thèm giả vờ cao đạo
em đứng trước mọi người tạo nên giông bão

em gọi thẳng tên sự việc chẳng úp mở ngại ngùng
thứ xa xưa loài người để tự nhiên
gần gũi phong sương hoang dã
sao giờ trở nên xa lạ
che đậy dục vọng khát khao
em vô tình trở thành niềm ao ước

khi bên em bao si mê ngu dốt
bao nhiêu thông minh sáng suốt vùi lấp dưới vực sâu
đến một tiếng yêu cũng câu còn câu mất
đến một từ ghét cũng thở gấp gáp hụt hơi
người ơi, câu cũ mèm lí sự
ngoan ngoãn nghe em bấm bụng đứng lên
áo mũ xênh sang “lời vàng thước ngọc”

sau cái mất, cái mất nào đau nhất
từ cái gọi bền chặt con người cố gượng gạo dựng nên
từ cái vững bền tạo hóa truyền từ đời này kiếp khác
thiên nhiên chọn lọc em thừa hưởng thân phận nhỏ nhoi

em xin hỏi một câu thường thôi
đứng trước em thèm khát gì muốn nói…


Sài Gòn, ngày 09 tháng 8 năm 2016