Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

VÓT NỖI ĐAU

hắn ngồi vót mấy cái tăm
mà sao đôi mắt xa xăm cuối chiều
vậy thôi, hắn nghĩ lắm điều
bấy nhiêu năm tháng bao nhiêu giải bày

nhớ khi ăn mỏng ăn dày
nhớ khi hắn múa đôi tay dẻo mềm
võ mồm chém gió như nêm
nhói tai, nhức óc… êm đềm không hay

thầm nghe trong tiếng vỗ tay
có câu chửi độc tối ngày hắn đi
đến nơi nặng nhẹ so bì
đến nơi chẳng để làm gì cho nhau

ở đâu cũng từng ấy câu
nhai đi nhai lại thuộc làu như chan
cái làm là của dân gian
hắn chơi hắn nhởi ngút ngàn trời mây

người ta lo cuốc bận cày
bỏ lời lảm nhảm gió bay ứ thừa
bốc mùi khi nắng khi mưa
hắn không sực nổi còn lừa được ai

hắn gom ngày rộng tháng dài
công lao thành tựu không ngoài cái tăm
mỗi khi bè bạn đến thăm
hắn buồn không kể những năm uổng hoài

mất gì hơn mất đời trai
đau gì đau nhất khôi hài lẳng lơ
nghĩ rằng ngời sáng vô bờ
hóa ra không tưởng nào ngờ đắng cay

hắn còn một chút rủi may
vót tăm vót cạn ngày dài đêm thâu
hắn còn răng để xỉa đâu
tặng người khác xỉa cúi đầu làm ơn


Sài Gòn, ngày 25 tháng 5 năm 2016

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2016

BUỔI SÁNG THÀNH PHỐ

sự im lặng chập chờn của đêm theo đuổi đến tận sáng mai
thức không thức vỡ
âm thanh lặp lại từng ngày trên mỗi con đường
cái muỗng khuấy ly cà phê leng keng
tiếng xì xụp quán ăn xua hơi nóng tận hưởng hương vị điểm tâm
ông bố bà mẹ vồi vội đưa con đến trường kịp giờ đi làm
níu kéo nhau trên đoạn đường ùn tắc
buổi sáng người tấp nập dòng chảy thời gian

sáng pha phin cà phê ngồi nhìn từng giọt rơi chìm đáy cốc
màu nâu đậm bắt đầu nhần nhận đắng trong ý thức
ngắm tia nắng đầu tiên ồn ào cùng thành phố
tia nắng mang màu lửa mang khả năng đốt cháy tự nhiên
mắt chớp hoài vọng
giọt cà phê tan, sảng khoái về những điều vốn có

buổi sáng làm gì ư, câu hỏi thường ngày chạy trong đầu chóng vánh
ngoài đường nhộn nhịp khẩn trương, trong nhà cứ như chậm lại
ý nghĩ xê dịch loáng qua, có khi quên mỗi lần nhấp cà phê
sáng này sáng mai trì trệ trước sau
hy vọng vụt hiện tích tụ năm dài tháng rộng
huyễn hoặc không, nâng ly cà phê nhấp tiếp, nghe tiếng chim hót trên mái nhà ngọt ngào nắng
thanh thản buổi sớm mai giới hạn, không dành cho cuộc trò chuyện lê thê
thờ ơ, nhịp sống sẽ cuốn đi hoặc để lại dấu lặng
đời sôi động chẳng phân biệt thời gian không gian
phin cà phê vội hơn thay bằng cà phê hòa tan 3 trong 1
gốc nông dân quen nhổ mạ, đánh quay, uống nước chè xanh, ăn khoai luộc
ý nghĩ đôi lúc tuột về ruộng đồng quên mình đang sáng mai phố

buổi sáng bắt gặp sở thích và sự bắt buộc, tự do lựa chọn đối diện
tốt xấu, được thua, tự hào, hỗ thẹn…không quan trọng nữa, mọi thứ bình thường, thậm chí vô nghĩa
tiếng cười giữa ồn ào chẳng ai để ý
lời khuôn thước đám đông không giá trị
mọi thứ bình lặng trôi đi
buổi sáng bộn bề tâm sự không riêng ai
dài lời vu vơ phố

                                                      Sài Gòn, ngày 20 tháng 4 năm 2016

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

CÁNH ĐỒNG ĐÊM

trên cánh đồng chỉ có anh, ánh trăng
bãi cỏ mềm, cây lúa và những ngọn gió
đêm vắng lặng tiếng côn trùng càng rõ
anh hồi hộp trông mong
anh vấp vào đêm vấp vào ánh sáng
mờ tỏ nhận ra phía ấy

dồn nén bung giữa cánh đồng
anh lần lượt mở từng cung bậc khao khát
nhìn mơ màng khuôn ngực đêm trắng muốt bờ trăng
nhịp đập trái tim hối thúc dâng lên
cánh đồng vứt quần áo vào đêm
khỏa thân
anh trút bỏ vướng víu khỏi cái nhìn
lõa thể
tự nhiên nổi loạn giữa đất trời

anh cứ tự nhiên cởi mở đến tận cùng
không phải đáy
nơi ấy bí ẩn bản năng
trái tim anh đập liên hồi không kiểm soát
phát ra khoái lạc
khi đó tiếng anh mới thật sự nguyên gốc
trả lại qúa khứ
trở về hư vô

tiếng nói sung sướng nhất là sự lặng im
mọi cảm xúc bay lên
từ cái bấu vu vơ khoảng không
từ cái nắm chặt bình thường ngớ ngẩn
cánh đồng ánh trăng tạo nên không gian tràn trề sinh lực
anh nói về miền riêng

cánh đồng ngây ngất không để ý đến ánh trăng
xoay trần cào cấu trên đám cỏ
cánh đồng ngợp thở nhìn anh
nhìn đêm hạnh phúc
hương lúa thoang thoảng bay theo con gió gọi

anh ngồi dậy ngắm bầu trời như thực như mơ
trên cánh đồng đêm vừa đi qua


               Sài Gòn, ngày 11 tháng 5 năm 2016

Nguồn ảnh: internet

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2016

PHÍA BÊN KIA ĐỒI

đứng bên này không thấy bên kia đồi
nương rẫy quấn chặt bước chân người
mùa chọc tỉa cái lổ không chịu chui xuống đất
khoảng không không chịu ngước lên trời
những hạt mầm lui cui
vặt vẹo nắng mưa sương gió

cây ra hoa ra qủa
vắt ngược mắt đứa con núi rừng vào chiếc gùi
xô nghiêng tấm lưng còm khao khát
cánh rừng bạt ngàn thuở trước
muông thú từng đàn thuở trước
thuở chưa có qủa đồi
thuở tiếng hú ngân vang vọng lại

đồi mòn vẹt dấu chân
đồi khóc chạy ngược đỉnh dốc
từng hơi thở đứt khỏi lồng ngực chẳng thấy bên kia
dưới chân tràn màu lam lũ
dưới chân ngón tõe ra như cũ
ẩn hiện hồng hoang
thảm họa tàn khốc

đồi nứt toác dưới chân như cái mồm của đất
đất dính chân con người cực khổ
đất đói như người
người còn bới đất
đất bới gì đây
câu hỏi không thoát được rối vào đám mây
đọng thành giọt mưa lại quất vào đất

ngớ người bên này bên kia
nắng mưa truyền kiếp
ôm nhau khóc nước mắt mạch ngầm
chảy xa xăm đáy giếng
tiếng gàu va vỡ thẳm sâu
phía bên kia đồi ngồi yên như điếc


Sài Gòn, ngày 07 tháng 6 năm 2016

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2016

CƠN MƯA XUYÊN THẤU

cơn mưa nghiêng phố xá
lăn trên mái nhà xuyên thấu vai em
giọt nước mềm ngân ngấn bơi ngọt lịm
giọt nước mềm tiếng nói em dịu êm
trộn vào mùa hè đang khát
trộn vào lòng em rạo rực mưa rơi

thân đã ướt rồi
nước tan chảy làn da thức giấc
nước tan chảy ngực em hồi hộp
giơ tay bắt giọt mưa
giơ tay thoa nỗi bất ngờ
thao thức

mưa lật bật
trượt trên bờ vai em thon thả trắng ngần
mưa xuyên thấu
đừng chạy, bỏ lại em tạnh ráo bơ vơ
bỏ lại bờ vai em cho nắng dày vò
mưa, mưa ơi

giọt mưa rơi nghe tiếng vỡ
nói về khoảng không
nói về sấm chớp đì đùng
bờ vai dịu dàng ru bầu trời đang tức giận
trời ngủ, mặc cơn mưa xuyên thấu
trời ngủ, mặc vai em diễn tấu

mưa thủ thỉ
mưa rào rạt
nước mơn man như bàn tay đặt lên vai em
xuyên thấu


Sài Gòn, ngày 06 tháng 6 năm 2016

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2016

KHOẢNH KHẮC

em đi qua
khoảnh khắc không bao giờ giữ được
thoáng tuồn tuột xa xôi
em đâu rồi
anh mất luôn khoảnh khắc

anh chẳng còn gì ngoài day dứt
và nuối tiếc
lắng đọng đã vỡ tan tành
anh gom được mơ hồ ảo ảnh
rồi ảo ảnh cũng bỏ anh đi
trống vắng

anh nhìn lên ánh nắng
chói chang khoảnh khắc cháy giữa trời
anh nhìn lên áng mây
vần vũ khoảnh khắc rối tung rẽ ra từng sợi
anh nhìn ngọn gió
bóng em đâu nữa để mà bay
anh nhìn mọi người
khô khan không chịu chớp

nhiều đêm anh cầu nguyện khoảnh khắc đi qua trở lại
nhưng chỉ gặp giấc ngủ chập chờn
thất vọng
về vệt sáng lướt qua
hình như em ở đâu đó nói lời vào trời đất
không dành cho anh
dành cho sấm sét
kể từ khi khoảnh khắc đi qua

khoảnh khắc cực nhanh
còn anh chậm qúa
anh và em chưa đi qua cái độ vừa đủ
để nâng niu
để níu giữ
để phía thờ ơ
để nơi ấp ủ

nỗi buồn tặc lưỡi bỏ qua
ẩn chứa điều tiêng tiếc chua cay đời thực

            Sài Gòn, ngày 18 tháng 02 năm 2016

Nguồn ảnh: internet