Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

NÓI VỚI GIÁC MƠ

trong mơ ta gọi một cái tên
chập chờn ẩn hiện
phía bóng đèn một dáng
không thật

ta hỏi tại sao mơ
giấc mơ lười
giấc mơ khủng khiếp
câu trả lời mãi tận đâu đâu
không đầu không cuối lưng chừng còn mất
giấc mơ chăm sóc
nên cứ mơ phải đâu sự thật

giấc mơ tươi không màu
giấc mơ già hóa cáo
trộn màn đêm linh hồn biến ảo
và thêm chút
hoang tưởng

ta nóng ruột gặp mặt giấc mơ
đêm bảo đừng đi
giấc mơ có gì đáng xem đáng hỏi
chẳng bằng một sợi khói
chưa thấy đã tan
những ám ảnh chán nhàm

và như thế giấc mơ không cảm giác
ẩn hiện mê sảng
giấc mơ đang khoái cảm
cựa mình trời sáng

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016

VÀ CỨ TRÔI NỖI NHỚ

nàng say thế
không rời xa phút giây ngọn gió
ngọt ngào dịu êm
có vầng mây
ngôi sao số phận

ngọn gió nhẹ nhàng bay xa
tận cõi nhớ
ngọn gió tan bỡ ngỡ
không thấy nữa
gió đi rồi
nín thở

nàng ở nơi xa thẳm
trọc giận ảo tưởng
trời nổi lên những cơn co giật
mơ hồ

lúc nào nhớ
giở xem ngọn gió
tắt trước mặt
nàng tin không thể

thời gian xanh phế tích
chỉ điều duy nhất
nằm ngoài nhớ và quên

nàng nhìn lên bầu trời
ảo ảnh vỡ
mảnh không gian xao xác
từ từ trôi

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

NHÁP TRÊN NỀN NGHĨ VỤN

thời gian lắng đọng thành tuổi tác kiếp người
cuộc sống mang lại niềm vui treo trên bàn tay
đời không tránh được nỗi đau đằng đẵng
những ẩn chứa mong manh
những ma thuật tàng hình

hàng ngày thời gian lướt qua
bay trên vô hình níu giữ
còn mất gõ cửa
ngôi nhà hoang khép mở
thật giả lượn lờ dán vào không gian cái lưới
sự bất ngờ, tự nhiên đan xen gọi tên
không theo vần α β

chiếc lá xanh rơi giữa chừng cây còn bánh tẻ
con suối, dòng sông trơ đáy, chới với túm đám mây kỉ niệm
cánh đồng quên cây lúa tìm hạt thóc héo khô
con thú quên rừng, nòng súng thành que cời than lửa
tan vào mắt vào trời, mất tiếng kêu thân thiện, giận dữ
vũ trụ mơ hồ, trống rỗng, chờ vụ nổ big bang
manh nha tìm nguồn gốc sự sống lãng quên
cố tình xô đẩy tận cùng hiện thực 

trải qua bao cuộc di dân từ cá thể đến từng đoàn
chia sẻ bình yên, tranh giành ước định
giang tay nồng ấm, thẳng tay nóng bỏng
phía trước miếng ăn danh lợi, phía sau hoa giẫm nát
mãi tìm cái đẹp chỉ thấy cái xấu bám đuổi sau lưng
mãi bắc cầu giữa biển trời ngun ngút không thành nhịp
ý nghĩ rời rạc, đường dài sóng vỗ
tung bọt tan đời nước

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

KHÔ HẠN CẠN NƯỚC MẮT

cả một đời cầm cuốc ra đồng bổ nhát nào cũng nổ đom đóm mắt
bác nông dân vẫn cười vẫn cuốc vẫn bì bọp đất bùn
rét, tay cóng chân run, bác cuốc mồ hôi hột
nóng, nước hầm hập, bác cuốc mồ hôi mưa
bác cuốc khát vọng niềm vui
bác cuốc miếng ăn các con chờ đợi
dở mếu dở khóc cuốc đời mình
đau điếng

khó khăn đến đâu bác nông dân còn có nơi cuốc đất
còn có nơi đặt cuộc đời chìm nổi
còn được vất vả lam lũ
còn nước mắt buồn vui
còn cây cỏ mọc bên cây lúa
ngày khổ cực đêm vùi giấc ngủ
nhớ quên canh cánh đời người
nhìn đứa trẻ đùa nghịch rong chơi
giọt nước mắt cũng quay mặt đi chỗ khác

cánh đồng nháo nhác
cánh đồng lặng im
cánh đồng thưa bước chân bác nông dân
kín đầy vết nứt trời nghiêng lệch bỏng rát
cỏ cây lần lượt ra đi
cua ốc lần lượt ra đi
đất khô cứng chai lì
ngậm ngùi thương bác nông dân vắng mặt
đất nằm nghe bác khóc không rơi nước mắt
chảy vào trong xót lòng
còn gì đau hơn bác nông dân có đất như, không
cần mẫn quanh năm trồng khoai cấy lúa

nhớ cánh đồng thi thoảng bác nông dân ra thăm
tay chống cuốc cằm gác lên trời
may rủi đùa cợt manh áo nồi cơm
tước luôn ước mơ bé mọn con cắp sách đến trường
bác nông dân thở dài thườn thượt
thiên nhiên đánh cắp tâm hồn đất
bác hỏi trời, trời hỏi ai
ai trả lời, ai ơi mà sao nghe vời vợi

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

NỬA KÍN NỬA HỞ

nàng cảm ơn tạo hóa đã sinh ra loài người
nàng cảm ơn cha mẹ đã sinh ra mình một đứa con tuyệt tác
đôi gò bồng nàng đẹp mê luôn, tự nhiên
chiếc áo trêu ngươi, nửa khoe nửa cố tình giấu kín
gò bồng cứ thế kiêu sa bàn dân thiên hạ
gò bồng trắng lạ kì, trắng không so màu sắc
trắng bằng cảm giác bằng, cuốn hút bằng, thôi thúc
mời gọi trong khuôn ngực ngập tràn sức sống
khoe rãnh níu tình, khơi gợi tưởng tượng, đắm chìm
giật mình quay chỗ khác

những con mắt giả vờ làm ngơ, tỉnh táo
những con mắt hau háu, đờ đẫn vấp ngã
những con mắt tội nghiệp, xin chỉ một lần
những con mắt … thà…
nàng dửng dưng, đôi gò bồng búng biếng
nàng không cho đó là hở hang, vẻ đẹp chiêm ngưỡng

cái khóe hở ra ngoài mới là vòng gửi xe
đánh gục bao tâm hồn, thể xác
thực và mơ đều ao ước, riêng mình, không chia sẻ
cái phần kín rạo rực, nàng hững hờ bí ẩn
ấm nóng trái tim là, hồi hộp từng nhịp đập là, bản năng dục vọng
nàng sợ đánh cắp, đánh rơi, không giữ nổi chính mình
gò bồng cứ thế rung rinh mắt gió
đôi lúc nàng ngộp thở, hoang mang
cái tôi trong nàng lớn lên

nàng thản nhiên, cái đẹp để, người xem để, người khao khát
nàng mặc đồ đủ mốt, đôi gò bồng hồn nhiên
quyến rũ
đi qua thực hư


Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016

MỦNG ĐỜI

vặt vẹo lội dưới bùn, tay nâng, bụng đỡ
mủng mạ giống chùng chiềng
giữ thăng bằng, chân bước, tay bốc từng nắm mạ vãi ra
bám đất bùn, đời bung biêng

cây mạ từ hạt thóc bé tí lớn lên
cây mạ từ hạt thóc bé tí bị thui vàng, cháy đen
đi qua bước chân từng ngày
cây mạ vươn lên hao gầy giữa khô hạn, úng ngập
cào cào búng màu xanh bay xao xác
những lứa mạ ra đi, câu hỏi đồng sâu ruộng cạn
giữ nguyên dáng nhà nông da thịt ngâm bùn
như hạt thóc ủ nước hai sôi ba lạnh nảy mầm
như giẽ sườn uốn vòng theo rảnh mạ, phập phồng hơi thở
mạ lên tươi non bên người teo tóp

theo tháng năm bao nhiêu mủng mạ giống ra đồng
theo tháng năm có bàn tay vô hình chăm sóc sự nảy mầm
cây mạ nằm trong hạt thóc, thối rữa, hóa thành kiếp khác
nhìn cánh đồng thấy màu thất bát
nắng mưa tưng tưng
con sáo đồng không chịu đậu trên sừng trâu nhún nhảy
bay đi, ngoái đầu hẹn mùa sau
bầy cá rô không ngược mưa rào thành đường rung cây mạ
phơi mình nằm trên cỏ nghe thậm thịch bước chân
cây mạ chạy vào sân, cây mạ chạy ra đồng, quanh quẫn

nền văn minh lúa nước khai sinh từ cây mạ
mấy ngàn năm không đi khỏi bàn tay
đấy là niềm vui, đấy là số phận
không qua được bước bùn lõm bõm
sống mòn trong đất hôi tanh
chưa lớn hết mình đã bị nhổ quăng vào chốn khác
đổi đời, mất mát, day dứt
kiếp nhà nông mờ dần thay mùa thay vụ

cái mủng mạ bao đời còn níu giữ
một cái tên bất biến giữa thời gian
cái ban đầu cái cuối cùng vẫn thế, có mòn chăng, có lõm đời người
mọi thứ đồng quê là, bước chân xéo nghiêng triền đê
thi thoảng lại sôi lên giữa cuộc đời đầy vui vẻ


Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

THỜI GIAN

                   Thơ tặng ngày 8 tháng 3

thương người gánh cả cánh đồng
gánh con sông gánh biển đông nhọc nhằn
gánh chồng con gánh cắn răng
đổi từng ấy lấy siêng năng cho mình

cả đời mãi miết lặng thinh
tinh mơ bảnh mắt quăng mình chiều hôm
nông nhàn trúm tép đó tôm
ốc cua đeo bám buột mồm tiếng quê

cháu con muôn nẻo sum suê
hẹn ngày gặp mặt ùa về mừng vui
bữa cơm rơi vãi ngậm ngùi
cọng rơm khô quắt nằm chui góc vườn

thấy con tay nhón chuồn chuồn
bỗng dưng bắt được vui buồn trẻ thơ
miệng ru được mất ầu ơ
màn đêm cũng ngủ giả vờ ai hay

héo mòn đôi má phây phây
nếp nhăn đã dải tràn đầy tấm thân
bây giờ tù túng bước chân
ngồi trông trời đất mây vần vũ bay

cái ngày xưa cái hôm nay
cứ dằng dặc cứ chẳng tày nửa gang
chậm nhanh một gánh hành trang
đứng ngồi buồn nhớ mơ màng vẩn vơ

cái thời nuôi đám ngu ngơ
cái thời nghe cháu chắt thơ hỏi mình
cái thời quên nhớ linh tinh
cái thời mình lại vô tình trẻ con

miếng trầu quệt thắm môi son
hàm răng đen vẫn cười giòn đâu đây
nghĩ khôn nghĩ dại từng ngày
chút vôi sợi thuốc hao gầy thoảng qua

mắt nhìn tấm bánh đồng qùa
gọi tên từng đứa vỡ òa niềm vui
xa xăm nước mắt chôn vùi
ngổn ngang trầm bổng ngọt bùi đắng cay

thời gian bỡn cợt đổi thay
đi qua năm tháng vơi đầy bể dâu
mỗi cung bắc một nhịp cầu
nối xưa ấy với bắt đầu hôm nay

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

NĂM THÁNG NGUỘI

ngày
tháng
năm
cộng tới tận cùng thành thời gian
nhân tới tận cùng thành vô hạn
khi nào thời gian cạn
năm tháng buộc vòng quay trời đất

năm tháng chưa một ngày bình yên
nước ba phần tư
vẫn khát
nguội giữa bỏng rát

ai làm nguội lạnh
con người lặng im
trời đất không trả lời
bất thường khác biệt
nguội đã xuống độ âm
nguội đã lên độ không chịu nổi
tích tắc tan ra

kiếp phù du chảy trên sông ngân hà
kiếp bèo bọt trôi trên dòng thời gian
sống giằng xé trăm ngàn lí sự
nguội cắt băng giá
rời rạc phân chia

thế gian tồn tại tín đồ vĩnh hằng
lời nói mùa hè vào đông thành đá
lời nói mùa đông vào hè hóa hơi
độ dài ngày tháng
nguội chơi vơi

năm tháng nguội
trong giấc ngủ thiên nhiên
vỡ ra nhiều lẽ

Thứ Ba, 1 tháng 3, 2016

DẤU CHÂN

nhà khảo cổ tìm thấy bước chân
giữa ồn ào sôi động
bước chân kì lạ lắm
không ngón bấm xuống đường
không kí hiệu giải mã
nhà khảo cổ tóc dài
trán rộng

dấu chân ẩn hiện tìm về các kỉ
bước nhòe phố xá
xéo lên mảnh đất đau thương
xéo lên kiếp người vật vạ miếng cơm
xéo vào mồm nhau bật tiếng cười thuần phục
nhà khảo cổ trố mắt
về dấu chân

dấu chân xa gần
đùm trong tất và đôi giày thời cuộc
tinh vi mấy không thể người hành tinh khác
dấu chân bầy đàn
dấu chân
nhà khảo cổ
và thường dân

nhà khảo cổ đang sống ở thời ta
khảo cổ dấu chân còn đang tung tẩy
công trình nằm trên giấy
công trình nằm dưới đáy
không mở
và không thấy bao giờ

nhà khảo cổ đi trong tâm tư
nghe thỏ thẻ chiều heo may se lạnh
tiếng chân co duỗi đạp khoảng không
mang đầy sức mạnh
nhà khảo cổ đứng nhìn
bầu trời u ám